Thái Thượng Kiếm Tôn

Chương 958 - Đánh Vỡ



Chương 958 - Đánh Vỡ




Bạch Nhạc đứng dậy, nhẹ giọng trấn an Bạch Thanh Nhã.
Trong lúc nói chuyện, Chu Mộng Dương cũng gật đầu nói theo:
- Bạch tiểu thư, ngươi phải tin tưởng ta! Chuyện này, xử lý không tốt một cái, có thể Bạch Nhạc sẽ có nguy hiểm đến tính mạng, bán đầu chúng ta dự định không nói cho ngươi biết việc này, thế nhưng đối phương hành sự không kiêng nể gì cả, ta sợ hắn sẽ thừa dịp Bạch Nhạc không có ở đây, ra tay với ngươi, với Bạch gia, nên mới khiến Bạch Nhạc giải thích rõ ràng với ngươi!
- Ngươi yên tâm, chỉ cần chúng ta xử trí cẩn thận, nhất định chuyện này có thể giải quyết thích đáng.
Nghe vậy, lúc này sắc mặt Bạch Thanh Nhã mới hòa hoãn đi nhiều, nhẹ giọng nói:
- Đa tạ Chu trưởng lão!
Nói xong, Bạch Thanh Nhã liền chuyển hướng sang Bạch Nhạc, lớn tiếng mở nói.
- Tiểu Nhạc, bình thường ngươi hồ đồ như nào, ta đều mặc kệ ngươi, thế nhưng đang yên đang lành, tại sao ngươi có thể gây ra tai họa lớn như vậy? Ngươi không biết chúng ta lo lắng cho ngươi sao?
Bạch Thanh Nhã nhìn chằm chằm vào Bạch Nhạc, trầm giọng quát hỏi:
- Tiểu Nhạc, ngươi còn nhớ, lúc ngươi còn bé đã đồng ý với ta chuyện gì không?
- Bạch tỷ, ngươi không nên tức giận, Bạch Nhạc hắn cũng không phải cố ý.
Thấy Bạch Thanh Nhã tức giận, Chu Đông Dương vội vã chen lời vào.
Chỉ là Bạch Thanh Nhã vẫn không hề bị lay động, tiếp tục nhìn chằm chằm vào Bạch Nhạc, giống như không nhận được một câu trả lời tuyệt không bỏ qua.
Bạch Nhạc cười khổ một tiếng, lắc đầu nói:
- Thanh Nhã tỷ, hiện tại chuyện này còn ý nghĩa gì nữa, chúng ta nghĩ biện pháp hóa giải nguy cơ trước mắt mới là chuyện quan trọng nhất.
Bạch Thanh Nhã nhất thời lộp bộp một tiếng, nhìn Bạch Nhạc hỏi:
- Ngươi vẫn chưa trả lời vấn đề của ta.
Bạch Nhạc nhìn thấy Bạch Thanh Nhã dường như thật sự tức giận, rơi vào đường cùng, chỉ đành thành thật trả lời:
- Thanh Nhã tỷ, ta sai rồi, ta đồng ý với ngươi không gây sự nữa, ta cam đoan về sau sẽ không.
Câu nói này vừa ra, nội tâm Bạch Thanh Nhã nhất thời trở nên lạnh lẽo, giống như trong nháy mắt, lạnh từ đầu đến chân, toàn thân không nhịn được muốn run rẩy.
Nhưng trong khoảnh khắc này, lý trí lại nói cho Bạch Thanh Nhã biết, nàng không thể biểu hiện ra dị dạng gì, bằng không sẽ chỉ làm tình huống thêm hỏng bét.
Bạch Thanh Nhã âm thầm hít sâu một hơi, giọng nói nhất thời hòa hoãn đi rất nhiều:
- Ngươi nhớ kỹ là tốt rồi! Chu trưởng lão, hiện tại nên làm cái gì bây giờ, có chuyện gì ta có thể giúp sao?
Nhìn thấy phản ứng của Bạch Thanh Nhã, Chu Đông Dương cũng không khỏi thở phào một cái:
- Hiện tại mấu chốt nhất là, xác định có phải thân phân Bạch Nhạc thật sự bại lộ hay không, mặc dù chúng ta đều biết, Bạch Nhạc trời sinh thiện lương, cũng chưa từng làm ác, hoàn toàn khác biệt với những ma tu kia! Nhưng một khi chuyện này bộc lộ ra, người ngoài sẽ không để ý nhiều như vậy...
- Bạch Nhạc, đến cùng đã xảy ra chuyện gì, ngươi nói rõ ràng cho ta!
Trong mắt Bạch Thanh Nhã lộ ra tia ảo não, lớn tiếng chất vấn:
- Không phải ngươi nói với ta, ngươi đến Duyện Châu, làm đệ tử Linh Tê Kiếm Tông sao? Tại sao lại thành ma tu, ngươi còn có bao nhiêu chuyện gạt ta?
- Ta...
Đột nhiên bị Bạch Thanh Nhã chất vấn như thế, Bạch Nhạc nhất thời không biết làm sao.
- Bạch Nhạc, nhà của chúng ta rơi vào tình trạng hôm nay, chính là do những ma tu kia hại, lẽ nào ngươi thực sự muốn đại nghịch bất đạo, trở thành ma tu sao? Nếu ngươi thật sự là ma tu, liền lập tức cút ra khỏi Bạch gia cho ta, Bạch gia không có tôn tử như ngươi!
Bạch Thanh Nhã đưa tay chỉ Bạch Nhạc, sắc mặt cực kỳ khó coi, lớn tiếng mắng, không có nửa điểm tình cảm!

- Gia, gia chủ? !
Mấy tên hạ nhân bên ngoài Bạch phủ, nhìn thấy dáng vẻ người ngoài cửa, cả người không khỏi choáng váng, lắp bắp mở miệng nói.
- Hả?
Trong lòng Bạch Nhạc vốn có chút không yên, khi thấy phản ứng của những hạ nhân này, trong lòng không khỏi lộp bộp một tiếng, sắc mặt nhất thời trở nên nghiêm túc:
- Xảy ra chuyện gì? Trong phủ phát sinh chuyện gì ngoài ý muốn sao?
Giờ khắc này tâm thần Bạch Nhạc chợt căng lên, mặc dù đám người Vệ Phạn Dạ là đệ tử Huyền Môn, không đến mức hạ sát thủ với người thường, nhưng chỉ cần có một phần vạn khả năng, cũng đủ để cho hắn khẩn trương.
Dưới sự khẩn trương, Bạch Nhạc không để ý tới những người này trả lời nữa, lập tức phóng khí tức ra ngoài, lớn tiếng quát:
- Tiểu Bạch? !
Gần như trong nháy mắt thanh âm Bạch Nhạc rơi xuống, một bóng trắng chợt từ trong phủ bay ra, rơi vào trên vai Bạch Nhạc, tiểu gia hỏa vốn muốn đùa giỡn một chút, nhưng khi đi ra nhận thấy sắc mặt Bạch Nhạc có chút khó coi, nhất thời liền ngoan ngoãn xuống.
Chỉ chớp chớp con mắt, giống như đang khó hiểu tại sao đang yên đang lành Bạch Nhạc lại không vui.
Trong chốc lát này, rốt cục những hạ nhân trước cửa kia cũng kịp phản ứng lại:
- Gia chủ... Không phải ngài vừa mới trở về cùng Chu trưởng lão sao? Tại sao lại đi ra ngoài rồi?
Dù sao phản ứng của những hạ nhân này vẫn có chút chậm, cũng không thể tin được sẽ có hai Bạch Nhạc, chỉ có thể suy đoán theo phương hướng mình hiểu được.
Nghe đối phương nói vậy, trong lòng Bạch Nhạc lộp bộp một tiếng, đột nhiên liền hiểu ra.



Bạn cần đăng nhập để bình luận