Thái Thượng Kiếm Tôn

Chương 732 - Lai Giả Bất Thiện (2)



Chương 732 - Lai Giả Bất Thiện (2)




Bị nói như thế, trên mặt một số đệ tử Lục Hợp Môn lập tức lộ ra một tia xấu hổ, có không ít người theo Trần Duyên tới khiêu khích trước đó cũng ở chỗ, bây giờ bị đối phương chỉ trích như thế, tự nhiên trên mặt có chút không nhịn được.
- Vị sư đệ này của ta không biết giữ miệng, thích nói bậy, trước đó đắc tội quý tông, bây giờ Cổ mỗ tự mình dẫn hắn đến đây xin lỗi.
Trên mặt người cầm đầu kia, lộ ra một nụ cười đạm mạc, lạnh lùng mở miệng nói.
Hắn vừa mở miệng, nhất thời hấp dẫn lực chú ý của những người khác tới, cho tới lúc này, những người khác mới chú ý, hóa ra người trước đó bị đạp đến, lại chính là Trần Duyên mới vừa tới khiêu khích.
Trong nháy mắt, bất kể là đệ tử Linh Tê Kiếm Tông, hay là người xem náo nhiệt xung quanh, trong lòng không khỏi lộp bộp một tiếng, ý thức được, chuyện này thật sự phiền phức rồi.
Vì chối bỏ tiền đặt cược trước đó, đối phương đã trực tiếp ném hết oan ức cho Trần Duyên, hơn nữa còn lấy loại phương thức không biết xấu hổ này, đánh đổi việc đạp lên Trần Duyên để bội ước, làm sao sẽ đơn giản từ bỏ ý đồ.
- Cổ Thành Vân, ngươi làm vậy là có ý gì? Mười năm trước, ngươi đã sắp ba mươi tuổi, bây giờ không có tư cách tham gia tông môn khảo hạch nữa?
Trong lúc nói chuyện, Khổng Từ đã đi tới, trầm giọng mở miệng nói.
- Khổng Từ!
Ánh mắt Cổ Thành Vân rơi vào trên người Khổng Từ, nhất thời cười lạnh:
- Mười năm trước ngươi là bại tướng dưới tay ta, làm sao bây giờ có gan dám kêu gào với ta?
Trong trận chiến tông môn khảo hạch năm đó, chính Khổng Từ dựa vào việc còn nhỏ tuổi ngăn cơn sóng dữ, bảo vệ tư cách tông môn Huyền Cấp của Linh Tê Kiếm Tông, cuối cùng người đánh bại Khổng Từ, chính là Cổ Thành Vân này! Có thể nói, bắt đầu từ lúc đó, mối thù giữa hai người cũng đã kết xuống.
Mười năm trôi qua, Khổng Từ không còn là thiếu niên trước đây nữa, mà Cổ Thành Vân cũng đã gần bốn mươi tuổi.
Trong lúc nói chuyện, đột nhiên trên người Cổ Thành Vân lộ ra một luồng áp lực khủng bố, giống như một thanh đại chuỳ hung hăng nện về phía Khổng Từ.
Trong nháy mắt, Khổng Từ kêu lên một tiếng đau đớn, chợt biến sắc:
- Tinh Cung, ngươi bước vào Tinh Cung Cảnh rồi?
- Ha ha ha, không sai! Vẫn có mấy phần nhãn lực, không sai, ta đã sớm bước vào Tinh Cung Chi Cảnh!
Cổ Thành Vân đắc ý nhìn Khổng Từ, khinh thường nói.
Khổng Từ chợt cắn răng một cái, lạnh lùng nói:
- Coi như ngươi đã bước vào Tinh Cung, cũng không có tư cách tham dự tông môn khảo hạch! Quy củ của tông môn khảo hạch là, đệ tử tham dự không được vượt quá ba mươi tuổi, bây giờ ngươi xem như là trưởng lão Lục Hợp Môn mới đúng... Có tư cách gì nhúng tay vào xung đột giữa các đệ tử?
- Có tư cách hay không, không phải ngươi nói là được.
Cổ Thành Vân cười lạnh một tiếng, từ tốn nói:
- Chỉ cần ta vẫn là đệ tử chân truyền của Lục Hợp Môn một ngày, thì ngày đó ta vẫn có tư cách thay thế Lục Hợp Môn tới giao thủ với ngươi!
“...”
Lời này nhất thời khiến Khổng Từ tức giận xanh cả mặt, sau khi hít sâu một hơi, lúc này mới tiếp tục nói:
- Coi như như vậy, trước đó Trần Duyên cũng đã thay thế Lục Hợp Môn các ngươi tới khiêu chiến qua, đồng thời định ra cá cược, ai thua, liền rời khỏi nơi này, đồng thời gặp lại đệ tử tông môn đối phương phải nhượng bộ lui binh! Chẳng lẽ ngươi muốn chối bỏ sao?
- Khổng sư đệ, sợ là lời này của ngươi nói quá rồi.
Cổ Thành Vân liếc mắt nhìn Khổng Từ, chậm rãi nói:
- Mặc dù Trần Duyên là đệ tử Lục Hợp Môn ta, nhưng hắn chỉ là một đệ tử nội môn bình thường, căn bản không có tư cách thay thế tông môn làm ra đánh cược như này!
- Hắn làm sai tự nhiên nên phạt, cho nên ta tự mình mang hắn đến, còn phạt như thế nào, các ngươi nói! Bất kể là phế tu vi hắn, hay là giết hắn đều có thể!
Khóe miệng Cổ Thành Vân hiện ra một nụ cười lạnh, tiếp tục nói:
- Thế nhưng, đánh cược trước đó nhất định phải hủy bỏ!
- Nếu như ngươi có hứng thú, cũng có thể đánh với ta một trận, chúng ta đánh một trận định thắng thua, sau đó chấp hành theo cá cược trước đó, như thế nào?
Trong mắt Cổ Thành Vân tràn đầy vẻ khinh miệt, tiếp tục nói:
- À, suýt quên! Ngươi ngay cả Tinh Cung Cảnh cũng không phải, làm sao dám động thủ với ta... Vậy thế đi, không bằng đệ tử Linh Tê Kiếm Tông các ngươi cùng tiến lên, chỉ cần có thể đánh bại ta, coi như là các ngươi thắng có được hay không? A ha ha ha ha ha!
Rất nhiều lúc nhân số, căn bản không có ý nghĩa gì!
Lần này đệ tử Linh Tê Kiếm Tông đến Đông Hải, không tính Bạch Nhạc tổng cộng có mười một người, lại trừ Lý Tử Vân đã thụ thương, tính toán lại cũng chỉ có mười người, cho dù cùng tiến lên, đối mặt với một vị cường giả Tinh Cung Cảnh, căn bản không có khả năng có chút phần thắng, đơn giản chỉ là khiến cho đối phương dễ dàng sỉ nhục hơn mà thôi.
Nếu là thời điểm khác, cho dù không cam lòng như thế nào, Linh Tê Kiếm Tông cũng chỉ có thể nhẫn nhịn xuống cục tức này, ai bảo Linh Tê Kiếm Tông không có đệ tử Tinh Cung Cảnh chứ!
Nhưng bây giờ... Bao gồm cả Khổng Từ ở bên trong, trong mắt đệ tử Linh Tê Kiếm Tông nhìn về phía Cổ Thành Vân đều tràn đầy vẻ thương hại.



Bạn cần đăng nhập để bình luận