Thái Thượng Kiếm Tôn

Chương 1136 - Một kiếm bêu đầu (2)



Chương 1136 - Một kiếm bêu đầu (2)




Đúng thôi, đây cũng đâu phải chuyện gì kỳ quái?
Nam nhân trong thiên hạ này ai mà không động lòng với thánh nữ? Mặc dù Bạch Nhạc là truyền nhân của Ma Quân nhưng cũng chỉ là một nam nhân!
Nghĩ vậy, Triệu Thụy nào còn chút do dự nào nữa, gật đầu đồng ý:
- Không sai, ngươi có thể giúp ta!
Gật đầu, dáng vẻ Bạch Nhạc tán thành nói.
Chỉ là vừa mới nói xong, Bạch Nhạc đã điểm ra một chỉ!
Đại Mộng Thiên Thu!
Đối mặt với Triệu Thụy có ngọc phù phòng ngự, Bạch Nhạc thật sự cũng không nắm chắc có thể đánh chết đối phương trong thời gian ngắn, trước đó đã gây ra động tĩnh rất lớn, bất cứ lúc nào cũng có thể có người qua đây. Tình huống như này đương nhiên là giết chết Triệu Thụy càng sớm càng tốt.
Bạch Nhạc nói nhảm với Triệu Thụy cho tới giờ không phải muốn thỏa hiệp với gã mà là muốn hạ thấp sự cảnh giác của đối phương, dùng một kích chí mạng!
Ầm!
Nghe ra ý mềm lòng trong giọng nói của Bạch Nhạc, trong lòng Triệu Thụy đang thầm mừng như điên, hay nói đúng hơn là chợt cảm thấy nhẹ cả lòng, trong một hơi, Bạch Nhạc cũng đã biến mất.
Triệu Thụy cũng không ngốc, trong nháy mắt đã suy nghĩ ra mình đã rơi vào trong huyễn thuật thần thông của đối phương!
Nghĩ thế khiến gã ngập tràn sợ hãi, điên cuồng chửi ầm, hao hết khí lực mưu đồ đánh vỡ huyễn cảnh.
Chỉ là Đại Mộng Thiên Thu huyễn cảnh làm sao có thể dễ đánh vỡ như vậy, mặc cho gã điên cuồng như thế nào căn bản không mang lại chút tác dụng gì.
Sắc mặt tái đi!
Lấy Đại Mộng Thiên Thu vây khốn Triệu Thụy, trong lòng Bạch Nhạc cũng được thả lỏng.
Trong thời gian ngắn liên tục thi triển Đại Mộng Thiên Thu như thế đối với Bạch Nhạc cũng là một gánh nặng cực lớn, bây giờ thậm chí hắn có thể cảm nhận được rõ ràng thần hồn của mình đang mơ hồ bị đau, căn bản không có nhiều thời gian vây khốn Triệu Thụy.
Chỉ có điều đối với Bạch Nhạc, có thể làm tới bước này cũng đã đủ rồi!
Trong mắt lóe lên sự lạnh lẽo, Bạch Nhạc nhẹ giọng mở miệng:
- Việc duy nhất ngươi có thể giúp ta làm, chính là chết đi... chỉ có người chết mới không tiết lộ bất kỳ bí mật gì!
Vừa nói, vừa dùng một thanh sắc kiếm ảnh thôn phệ thân thể của Triệu Thụy!
Một kiếm bêu đầu, thần hồn câu diệt!
Đến chết, Triệu Thụy cũng không hiểu vì sao Bạch Nhạc lại từ chối đàm phán bất kỳ điều kiện gì với gã, khăng khăng muốn giết gã như thế.
Người trong Ma Đạo không phải đều lấy lợi ích làm đầu sao?
- Phùuuu
Thở ra một hơi dài, thu hết mọi thứ kể cả ý thức trên người Triệu Thụy xong, lúc này Bạch Nhạc mới mệt mỏi quay lại lưng của Tiểu Bạch Giao, trên trán ủ rũ.
Trong thời gian chưa tới một nén nhang, liên tiếp giết bốn thiên tài của đạo môn, Bạch Nhạc đã đến cực hạn.
Chỉ cần có dù chỉ là một chút xíu sai lầm, bây giờ sợ là cũng đã có một kết quả khác.
Trong thời gian này thậm chí còn có Ẩn Tâm ngoài ý muốn xuất thủ tương trợ, gian nguy quả thực khó diễn tả được bằng ngôn từ.
Nhưng cuối cùng hắn vẫn thắng.
Chỉ là Bạch Nhạc có một dự cảm, lần này tới cấm địa thượng cổ sẽ gian nan hơn nhiều so với tưởng tượng, cũng nguy hiểm hơn bội phần.
Hít sâu một hơi, Bạch Nhạc suy nghĩ thôi không nhắc tới chuyện khôi phục thân phận của bản thân nữa.
Cục diện bây giờ, muốn thật sự thâm nhập được vào cấm địa thượng cổ, giúp Vân Mộng Chân làm việc, chỉ sợ lấy thân phận của Bạch Nhạc thì cho dù như thế nào cũng không làm được.
Truyền nhân của Ma Quân thì vẫn là truyền nhân của Ma Quân thôi!
Chỉ cần có thể trợ giúp Vân Mộng Chân bình yên vượt qua cửa ải này, cho dù là phải mạo hiểm hơn nữa hắn cũng không từ.
Chỉ cần không ai biết hắn chính là Bạch Nhạc, hắn sẽ vẫn có chỗ để làm mọi việc.
Trong mắt lóe lên sự thâm thúy, Bạch Nhạc nhẹ vỗ thân thể của Tiểu Bạch Giao, trầm giọng nói:
- Tiểu Bạch, chúng ta đi!
- Tên nhóc vô sỉ!
Trên Đạo Lăng sơn vang lên tiếng mắng mỏ.
Chính tay nghe thấy Bạch Nhạc nói chuyện với Triệu Thụy rất vô sỉ, nhất thời làm đệ tử của Đạo Lăng Thiên Tông, Đạo Lăng Thánh Nữ là một biểu tượng nghiêm nghị không thể xâm phạm, cũng là bộ mặt của Đạo Lăng Thiên Tông.
Nhưng hôm nay Bạch Nhạc và Triệu Thụy lại dùng ô ngôn uế ngữ như vậy để khinh nhờn thánh nữ, quả thực là tội không thể tha.
Đây là muốn thành kẻ địch của Đạo Lăng Thiên Tông!
Đương nhiên, Bạch Nhạc vốn là truyền nhân của Ma Quân, đương nhiên chính là địch của Đạo Lăng Thiên Tông, bây giờ trừ việc làm cho người ta càng hận đến ngứa răng ra thì cũng chẳng có gì thay đổi.
Còn như Triệu Thụy... ngươi còn tính toán gì được với một kẻ đã chết? Chẳng lẽ giết chết gã một lần nữa hay sao?
Chỉ có điều muốn nói cứ vậy bỏ qua thì cũng chưa chắc!
- Triệu trưởng lão, ngươi dạy cháu trai tốt quá!
Hừ lạnh một tiếng, lúc này có trưởng lão của Đạo Lăng Thiên Tông làm khó dễ Triệu Cảnh Xương.
Chân mày chợt nhướng lên, Triệu Cảnh Xương trầm giọng nói:
- Lão phu quản giáo không nghiêm, đương nhiên sẽ chịu phạt! Đợi việc này kết thúc, lão phu sẽ tự mình tước danh đệ tử chân truyền của Triệu Thụy, thi cốt hắn cũng không được chôn ở bổn tông, như vậy... xem như được rồi chứ?



Bạn cần đăng nhập để bình luận