Thái Thượng Kiếm Tôn

Chương 1198 - Địa Hỏa chi tâm



Chương 1198 - Địa Hỏa chi tâm




Quan trọng nhất là tầm nhìn trong biển rất thấp, dễ để trốn tránh hơn, không đến mức làm Bạch Nhạc lần nữa rơi vào vây công.
Không có Nhất Nguyên Trọng Thủy, Bạch Nhạc có thể cảm nhận rõ ràng hải lưu của biển, thúc người đi theo hướng đó.
Hơi suy nghĩ, Bạch Nhạc liền đoán được phương hướng hải lưu, khả năng chính là hướng để rời khỏi hải vực này, vì thế nên không chút do dự bơi theo hải lưu về phía trước.
Ước chừng qua nửa ngày, bóng đêm lần nữa phủ xuống. Lúc này, Bạch Nhạc rốt cục đã bơi theo hải lưu tới một cái đảo nhỏ.
Xa xa, Bạch Nhạc liền nhìn thấy trên đảo có một ngọn núi lửa.
Hơi đổi suy nghĩ, liên hệ với tình huống trước đó, Bạch Nhạc nhất thời hiểu ra ngọn núi lửa đó chính là khảo nghiệm kế tiếp.
Kim mộc thủy hỏa thổ, nơi chứa ngũ hành!
Bây giờ ngọn núi lửa này nhất định là khảo nghiệm hỏa.
Nhân lúc người khác còn chưa đuổi tới, Bạch Nhạc chạy như điên về phía ngọn núi.
Mặc không thể phi hành, thế nhưng bằng vào sự cường hãn của Thông Thiên Ma Thể, Bạch Nhạc vẫn có thể chạy cực nhanh.
Chỉ là dọc đường khả năng không thể nhẹ nhàng như trong biển.
Bạch Nhạc mới chạy chưa tới một khắc, núi lửa yên lặng kia chợt phun trào, nham thạch cực nóng giống như hồng thủy phun ra từ miệng núi lửa, lan khắp đảo nhỏ.
Núi lửa phun trào.
Nếu như người bình thường nhìn thấy thiên tai bậc này đương nhiên phản ứng đầu tiên chính là chạy. Nhưng đối với Bạch Nhạc, núi lửa phun trào lại xác thực phán đoán của hắn.
Căn bản không hề có ý chạy trốn, Bạch Nhạc tiếp tục chạy ngược lên, tạo ra tinh cung đụng vào nham tương đang điên cuồng trào xuống.
Khi thật sự xông vào bên trong, Bạch Nhạc mới phát hiện ra nham thạch cực nóng này đáng sợ hơn trong tưởng tượng nhiều. Cho dù lấy Thông Thiên Ma Thể cường hãn, hắn cũng bị nóng tới đỏ người, mơ hồ có cảm nhận bị thương.
Mà còn chưa bước vào miệng núi lửa.
Bết bát hơn là bị nham thạch nóng chảy ngăn trở một thoáng, người phía sau rốt cục cũng đuổi tới, lần nữa truy sát Bạch Nhạc.
Thực lực bản thân đã không bằng người ta, lúc ở trong nước còn có thể miễn cưỡng kéo dài khoảng cách, nhưng giờ một khi ở trên mặt đất, còn muốn bỏ lại đối phương thì quá khó.
Một đường chạy như điên, đi tới miệng núi lửa, Bạch Nhạc chỉ liếc mắt xuống một cái liền cảm nhận được cơn gió cực nóng đập vào mặt, làm da bỏng rát.
Trong miệng núi lửa đã sớm tràn ngập nham thạch, liếc mắt cũng không thấy phần cuối.
Nếu như đổi thời điểm khác, Bạch Nhạc còn có thể lân la nghĩ cách làm quen cảnh vật xung quanh, chậm rãi tiếp cận nham thạch.
Nhưng bây giờ căn bản không có cơ hội này.
Bọn Lâm Tuyết Dật đã ở ngay phía sau, hơn nữa bây giờ hiển nhiên đang ở trạng thái cực kỳ tức giận, mới rồi đã từng trải qua thực lực của đối phương nên hắn biết rõ, một khi rơi vào vây công, kết quả sẽ rất thảm.
Hắn đã không có lựa chọn, đương nhiên cũng không cần do dự.
Bước ra một bước, Bạch Nhạc liền thả ngươi nhảy vào nham thạch.
Chờ khi bọn Lâm Tuyết Dật và Tiêu Dật Phong đuổi tới, nhìn thấy Yến Bắc Thần tõm một cái, rơi vào nham thạch cuồn cuộn.
Nham thạch cực nóng nháy mắt ngăn cản khí tức, làm bọn Lâm Tuyết Dật không có cách nào tập trung vào vị trí của Yến Bắc Thần nữa.
- Kẻ điên!
Đứng ở miệng núi lửa, cảm nhận được sự nóng bỏng của nham thạch, sắc mặt của Lâm Tuyết Dật tái nhợt, không nhịn được mắng.
Yến Bắc Thần dám điên cuồng thả người nhảy vào trong nham thạch như thế là vì Thông Thiên Ma Thể quá cường hãn, điểm này khi ở trong Loạn Nhận Phong Bạo bọn họ đã từng thấy.
Nhưng nếu như gã cũng dám chơi như Bạch Nhạc, chẳng khác nào đang tìm chết.
Đây vốn không phải vấn đề lá gan lớn hay nhỏ.
...
- Quyết định thật nhanh, không tồi!
Nhìn Bạch Nhạc nhảy vào nham thạch nóng chảy, trên mặt Mặc Kình lần nữa nở nụ cười, thong thả nói.
Phản ứng liên tiếp này làm ông ta càng ngày càng thỏa mãn với Bạch Nhạc.
Chỉ tiếc Bạch Nhạc là truyền nhân Thông Thiên Ma Quân, không có bao nhiêu quan hệ với ông ta, bằng không, cho dù phải chết ở Đạo Lăng Sơn ông ta cũng nhất định sẽ đẩy Bạch Nhạc tới vị trí người đứng đầu của ma đạo.
- Kết quả đã sớm định trước, quá trình không quan trọng.
Diệp Lăng Vân nhàn nhạt phản kích.
Cho dù Bạch Nhạc xuất sắc như thế nào, khi rời khỏi cấm địa thượng cổ nhất định phải chết.
Đây không chỉ là ý của ông ta mà của toàn bộ Đạo Lăng Thiên Tông, thậm chí là ý của toàn bộ chính đạo.
...
Thả người nhảy vào nham thạch, trong khoảnh khắc liền trần như nhộng.
Quần áo trên người Bạch Nhạc nháy mắt bị thiêu rụi, nham thạch cực nóng bao phủ làn da, làm cả người hắn đỏ rực tựa như con tôm khi thả vào nước sôi vậy.
Có Thông Thiên Ma Thể cường hãn nhưng lúc này Bạch Nhạc cũng bị nham thạch nóng cháy người.
Xui xẻo hơn là nham thạch nóng chảy rưới vào miệng, suýt nữa làm Bạch Nhạc bị bỏng chết.
Trong chốc lát, nước mắt tuôn ra, chỉ là khi ở trong nham tương này căn bản không kịp rơi đã bị đốt bay hơi.
Nhưng mà cho dù là vậy, Bạch Nhạc cũng phải sống chết cắn răng không dám dễ dàng trồi lên khỏi nham thạch.
Ước chừng đã lặn một khắc dưới nham tương, thậm chí bản thân cũng không biết đã tới đâu, lúc này Bạch Nhạc mới nổi lên, thở một hơi thật dài.



Bạn cần đăng nhập để bình luận