Thái Thượng Kiếm Tôn

Chương 269 - Bạch Nhạc, ngươi cũng có hôm nay (2)



Chương 269 - Bạch Nhạc, ngươi cũng có hôm nay (2)




Khăng khăng tại ngã nhào hai lần trên tay Tô Nhan?
Chẳng lẽ Bạch Nhạc thực sự là đứa ngu?
Nếu thật là loại đồ ngu như thế, sợ cũng căn bản khó sống được tới bây giờ.
Tuy hiện nay Dương Bằng còn chưa rõ ràng then khớp trong đó, nhưng bằng trực giác, hắn tựa hồ cảm thấy, rơi vào trong tay Tô Nhan, Bạch Nhạc hẳn sẽ không gặp nguy hiểm.
... ...
Bạch phủ!
Bắt lấy Bạch Nhạc, Tô Nhan một đường lao nhanh, thoáng chốc đã về lại trong Bạch phủ.
Hiện tại Bạch phủ sớm đã bị Đàm Duyệt Cường khống chế, thấy Tô Nhan bất ngờ cầm bắt Bạch Nhạc trở về, Đàm Duyệt Cường lập tức vui mừng quá đỗi, hí hửng chạy tới.
- Chúc mừng Tô sư tỷ!
Liếc nhìn Đàm Duyệt Cường một cái, Tô Nhan lạnh lùng nói:
- Làm tốt chuyện của chính ngươi đi, ta dẫn người đến Thính Hương Thủy Tạ, nếu người Bạch gia dám phản kháng. . . Giết không tha!
Trước đó Bạch Nhạc không ở đây, Tô Nhan còn một mực dặn dò Đàm Duyệt Cường không được thương người, nhưng giờ tóm lại Bạch Nhạc, lập tức trở mặt lãnh khốc vô tình!
- Yêu nữ, ngươi có bản lãnh thì giết ta đi! Đừng hòng ta nói nửa lời với ngươi.
Quay lưng, Tô Nhan cười lạnh nói:
- Thật ư? Thiếu chủ Bạch gia quả nhiên xương cứng, chỉ là không biết, ta giết sạch người Bạch gia, liệu ngươi có đau lòng không!
- . . .
Nháy mắt, Bạch Nhạc gần như tức đến cả người phát run, chỉ là khổ nổi linh lực toàn thân đã bị Tô Nhan phong bế, căn bản không nào giãy dụa được.
Nói xong câu này, Tô Nhan ném xuống Bạch Nhạc, trực tiếp bay qua Thính Hương Thủy Tạ.
Thấy Tô Nhan rời đi, Đàm Duyệt Cường lập tức mừng rỡ, vung cước trực tiếp đạp lên người Bạch Nhạc:
- Ha ha, hung đi! Sao ngươi không tiếp tục hung? Bạch tiểu tử, lúc trước ngươi giáo huấn ta, sắc mặt đâu phải như thế này!
- Phi!
Phun một ngụm, Bạch Nhạc ngạo nghễ nói:
- Ngươi tính là cái thá gì, cũng xứng để ta giáo huấn?
- Hừ!
Hừ lạnh một tiếng, Đàm Duyệt Cường lần nữa vung cước đạp lên người Bạch Nhạc, lành lạnh nói:
- Ta khuyên ngươi tốt nhất thành thật chút, đỡ phải chịu da thịt đau khổ! Đi, nhanh theo ta về Thính Tuyết Thủy Tạ nghe Tô sư tỷ phân phó, đi chậm, cẩn thận ta đánh gãy chân ngươi.
Trước đó mỗi lần nhìn thấy Bạch Nhạc, Đàm Duyệt Cường đều không thể không hốt hoảng mà chạy, tuy hai lần may mắn sống sót dưới kiếm Bạch Nhạc, nhưng trong lòng sớm đã phẫn hận đan xen. Giờ thật không dễ dàng mới bắt được cơ hội như vậy, có thể trêu chọc tra tấn Bạch Nhạc, há lại không lên không?
Một đường đuổi Bạch Nhạc tới Thính Hương Thủy Tạ, Đàm Duyệt Cường châm chọc khiêu khích không ngừng.
- Bạch Nhạc, ngươi không ngờ sẽ có hôm nay đúng không? Hắc! Ta nói cho ngươi biết, lát nữa nếu ngươi không chịu thành thật trả lời câu hỏi của Tô sư tỷ, ta liền từng đao từng đao gọt xuống da thịt trên người ngươi!
Nhướng mày, nhìn Đàm Duyệt Cường một cái thật sâu, Bạch Nhạc cười lạnh nói:
- Đàm Duyệt Cường đúng không, ngươi ngàn vạn đừng hối hận!
- Ta hối hận?
Bật cười ha hả, Đàm Duyệt Cường không đáng nói:
- Ngươi còn tưởng có thể cầm nắn được ta? Bạch tiểu tử, lát nữa ngươi ngàn vạn đừng cầu ta, ta đảm bảo sẽ cho ngươi thấy, chết cũng là một loại giải thoát.
- Trên dưới Bạch gia các ngươi Bạch gia, ta sẽ từ từ giết sạch!
Tựa hồ nhớ ra điều gì, Đàm Duyệt Cường lạnh lùng nói:
- Đúng rồi, còn cả tỷ tỷ kia của ngươi nữa, gọi là Bạch Thanh Nhã đúng không? Hắc, cô nàng kia cũng đẹp lắm, không biết tư vị thế nào, quay đầu đợi ta bắt nàng lại, sau đó chơi nàng ngay trước mặt ngươi, thế nào? Ha ha ha!
Vốn Bạch Nhạc không muốn để ý gia hỏa này, dù bị hắn chửi rủa cũng không mấy để tâm. Nhưng câu nói này, nháy mắt lại chạm được nghịch lân của Bạch Nhạc!
Đột nhiên dừng bước, khắc này, trong mắt Bạch Nhạc đột nhiên chớp qua sát khí khủng bố.
Thoáng chốc, dù là Đàm Duyệt Cường, đón lấy ánh mắt này, trong lòng đều không khỏi hơi lạnh, nhưng lập tức nhớ ra hiện tại linh lực Bạch Nhạc đã bị phong bế, sợ hãi kia tức thì hóa thành thẹn ngượng.
Ầm!
Lại một cước đạp lên người Bạch Nhạc, Đàm Duyệt Cường hừ lạnh nói:
- Nhìn cái gì? Tiểu súc sinh, trước chẳng phải ngươi còn muốn giết ta? Không giờ có ngày lại rơi vào tay ta đúng không? Ta đảm bảo ngày này sẽ khiến ngươi suốt đời không quên!
….
- Tô sư tỷ, ta mang tiểu tử này đến rồi! Tới tận giờ này mà tiểu súc sinh kia vẫn không thành thật, theo ta thấy, phải cho hắn nếm thêm chút đau khổ mới được.
Đẩy Bạch Nhạc vào trong phòng, Đàm Duyệt Cường cười bồi nói:
- Tô sư tỷ yên tâm, tuyệt đối sẽ không bẩn tay ngươi, chỉ cần ngươi gật đầu, ta có một trăm cách khiến cho hắn mở miệng, loại tiện chủng này chính là thiếu đánh, chỉ khi nào đánh đau hắn mới chịu thành thật.
Bị Đàm Duyệt Cường đẩy vào trong phòng, Bạch Nhạc chậm rãi xoay người lại nhìn vào Đàm Duyệt Cường, bình tĩnh nói:
- Ai cũng nói ngươi xảo trá như hồ, lại thủ đoạn độc ác, đáng tiếc, rốt cục chỉ là có chút tiểu thông minh mà thôi.
Bị Bạch Nhạc châm chọc như thế, Đàm Duyệt Cường lập tức nhảy dựng lên:
- Tiểu súc sinh, ngươi nói cái gì, có gan ngươi nói lại lần nữa ta xem?
- Hai lần trốn được dưới tay ta, ngươi tưởng mình rất có bản lĩnh? Bất Chẳng qua là ta căn bản không để ngươi vào trong mắt mà thôi.



Bạn cần đăng nhập để bình luận