Thái Thượng Kiếm Tôn

Chương 1066 - Văn Trạch giải vây (2)



Chương 1066 - Văn Trạch giải vây (2)




Có người của Đại Càn vương triều, cũng có người của Tiên Du Kiếm Cung và Đạo Lăng Thiên Tông.
Nhưng mà đây cũng không phải là tới vì Bạch Nhạc, mà là tới vì trận đấu chớp nhoáng giữa Tiêu Dật Phong và Thư Khánh Dương.
- Ha ha, Bạch huynh đệ, cuối cùng thì huynh cũng tới nhỉ.
Trong những đệ tử của Đạo Lăng Thiên Tông truyền đến tiếng cười sang sảng. Bạch Nhạc lại lần nữa nhìn thấy bóng dáng quen thuộc kia.
Văn Trạch.
Là đệ tử của Tử Dương Chân Nhân, bây giờ Văn Trạch không những đã bước vào Tinh Cung Cảnh, mà còn đã sớm trở thành đệ tử chân truyền của Đạo Lăng Thiên Tông.
Mặc dù Bạch Nhạc đến đây theo người của Đại Càn vương triều, người không quen đương nhiên là không biết rõ, nhưng Văn Trạch lại vẫn luôn chú ý đến Bạch Nhạc, chuyện xảy ra trong Giang Lăng thành hắn cũng có nghe, bây giờ nhận được tin tức là lập tức chạy tới.
Số đệ tử Đạo Lăng Thiên Tông cùng đi với Văn Trạch có không ít người lúc trước từng gặp Bạch Nhạc, nên giờ đều tới chào hỏi.
- Bạch sư huynh, ha ha, chúng ta nhớ huynh muốn chết.
- Ra mắt Bạch sư huynh.
- Bạch sư huynh, huynh còn nhớ ta không?
Bạch Nhạc hơi khom người đáp lễ, nhẹ giọng đáp:
- Đa tạ mọi người.
Những đệ tử Thái Cực Đạo thấy phản ứng của nhóm Văn Trạch thì không khỏi hơi nhíu mày.
Thậm chí cho dù là Thư Khánh Dương và những người của Đại Càn vương triều cũng có phần bất ngờ, Bạch Nhạc thế mà lại có duyên qua đường trong Đạo Lăng Thiên Tông như vậy.
Mặc dù đã sớm có tin nói Bạch Nhạc quen biết với Thánh Nữ, cũng có quen biết với vài đệ tử của Đạo Lăng Thiên Tông, nhưng cảnh tượng hôm nay vẫn khiến bọn họ hơi ngạc nhiên.
Nhìn thái độ này, tuyệt đối không chỉ đơn giản là quen biết thôi đâu.
Văn Trạch bước đến trước mặt Bạch Nhạc, dùng sức ôm chầm Bạch Nhạc, cười to:
- Đi nào, huynh vốn là khách, dù thế nào cũng phải để chúng ta làm hết tình nghĩa chủ nhà chứ, ta mời huynh uống rượu, hôm nay không say không về.
Nói xong, Văn Trạch cũng không đợi Bạch Nhạc trả lời đã lôi tuột hắn và đám đệ tử Đạo Lăng Thiên Tông cùng đi.
Toàn bộ quá trình, đám Văn Trạch không chào hỏi với người của Thái Cực Đạo, cũng không quan tâm người của Đại Càn vương triều.
Bản thân việc này chính là đang truyền lại một tín hiệu, nói ‘người bọn họ quen biết là Bạch Nhạc, không liên quan gì việc Bạch Nhạc tới đây với ai.’
Như vậy chẳng những có thể làm chỗ dựa cho Bạch Nhạc, mà cũng có thể khiến hắn thoát thân từ trong đủ loại mâu thuẫn phức tạp một cách đơn giản, khiến ai cũng không tìm ra được sơ hở gì.
Bạch Nhạc biết rõ điều này, cho nên hắn không từ chối, cứ theo bọn Văn Trạch đi về Nghênh Khách Phong.
Xa xa, không biết bao nhiêu người nheo mắt nhìn một màn này.
Mãi đến khi rời khỏi tầm mắt của mọi người, lúc này Bạch Nhạc mới nói lời cảm tạ với Văn Trạch.
- Đa tạ Văn sư huynh, chỉ là, ta nhận đại ân của Thánh Nữ, bây giờ đến Đạo Lăng Thiên Tông, muốn bái kiến Thánh Nữ trước.
Văn Trạch khoát tay, không để ý nói:
- Yên tâm đi, ta tới chính là vì dẫn huynh đến Thánh Nữ Phong, nếu không thì một khách lạ như huynh chắn chắn không lên Thánh Nữ Phong được đâu, càng đừng hòng gặp được Thánh Nữ.
Văn Trạch tạm dừng một chút, rồi lập tức nói:
- Nhưng mà, ta báo trước nhé, ta chỉ dẫn huynh lên Thánh Nữ Phong thôi, chứ không chắc huynh nhất định có thể gặp Thánh Nữ.
Lời này của Văn Trạch cũng không phải là từ chối, trên thực tế, cho dù chính bản thân hắn muốn gặp Vân Mộng Chân cũng cần phải thông báo, căn bản không phải muốn gặp là nhất định có thể gặp được.
Bạch Nhạc nhìn Văn Trạch, rốt cuộc cũng nhịn không được hỏi ra miệng:
- Thánh nữ nàng ấy… Có khỏe không?
Giọng nói của Bạch Nhạc rất khẽ, nhưng Văn Trạch vẫn nghe ra chút phức tạp và quan tâm từ trong đó.
Nhưng thực tế khi nhắc tới chuyện này, tâm trạng của Văn Trạch còn phức tạp hơn Bạch Nhạc.
- Thánh Nữ khỏe, chỉ là áp lực trên người quá lớn.
Có mấy lời không cần phải nói rõ, nhưng thực ra ai mà không hiểu.
Dù là thái độ và sự chỉ trích trong tông môn đối với Thánh Nữ Nhất Mạch, hay là áp lực từ bên ngoài của Đạo Lăng Thiên Tông, những thứ này đều đặt lên vai vị Thánh Nữ Vân Mộng Chân này.
Tình cảnh loạn trong giặc ngoài như thế, sao Thánh Nữ có thể ổn được?
Từng ấy năm đến nay, Vân Mộng Chân e là Thánh Nữ có tình cảnh gian nan nhất của Đạo Lăng Thiên Tông.
Thật ra những chuyện này không cần Văn Trạch nói, trong lòng Bạch Nhạc cũng đã hiểu.
Nghĩ vậy, trong lòng Bạch Nhạc không khỏi có phần không nỡ.
Có Văn Trạch dẫn đường, muốn lên Thánh Nữ Phong không khó, nhưng dù là Văn Trạch hay là Bạch Nhạc cũng không ngờ, mới vừa đến dưới Thánh Nữ Phong đã dẫn tới cơ sự.
Từ phía xa, nhóm Bạch Nhạc đã bị cản lại.
- Văn sư đệ, tuổi đệ cũng không nhỏ, sao lại làm ra loại chuyện hồ đồ thế này?
Trong đám người, một bóng dáng quen thuộc chậm rãi đi ra, trong mắt tràn đầy vẻ mỉa mai, trực tiếp nhắm vào Văn Trạch.
Bạch Nhạc lẳng lặng nhìn đối phương, hắn lập tức nhận ra ngay kẻ vừa nói là ai.
Triệu Thụy.
Lúc trước khi ở Bạch Nhạc còn ở Thanh Châu, Triệu Thụy từng đến đó, hắn ta còn từng giao chiến với Bạch Nhạc trong Thanh Vương lăng.



Bạn cần đăng nhập để bình luận