Thái Thượng Kiếm Tôn

Chương 538 - Đánh một cái tàn nhẫn



Chương 538 - Đánh một cái tàn nhẫn




Bạch Nhạc dĩ nhiên cũng nghĩ có khi bên trong còn có một chút đan dược, nhưng rõ là những viên đan dược có ích cho Thanh Vương đều đã bị hắn lấy đi, mà có lẽ Ngô Tuyết Tùng cũng làm mất không ít đan dược, nhưng những đan dược mà Ngô Tuyết Tùng thường xuyên sử dụng bây giờ cũng không có ích lợi gì đối với Thanh Vương, nếu không hắn sẽ không đưa chiếc nhẫn này ra khi bị hắn uy hiếp.
- Đa tạ Thanh Vương.
Bạch Nhạc được đồ tốt, thái độ cũng tốt lên rất nhiều, lúc này hắn mới bỏ toàn bộ đan dược vào túi trữ vật rồi ném cho Thanh Vương.
Sau khi lấy được túi trữ vật, sắc mặt Thanh Vương cũng bất ngờ dịu lại.
Những viên đan dược này tuy rằng không quý, nhưng lúc này lại là thứ hắn cần nhất, có những viên đan dược này, hắn hiển nhiên lại có thêm mấy phần tự tin.
Chỉ là sau khi quan sát số đan dược này, sắc mặt Thanh Vương đột nhiên trở nên khó coi, gần như là rống lên:
- Bạch Nhạc!!! Phá Tinh đan của bản vương đâu?
Những đan dược khác dù cũng không đủ cũng không tạo ảnh hưởng lớn gì, nhưng ai ngờ đan dược quan trọng nhất là Phá Tinh đan lại bị thiếu mất.
Không có Phá Tinh đan, cho dù Thanh Vương có bản lĩnh lớn bằng trời cũng không thể đột phá được Tinh Cung cảnh trong thời gian ngắn.
- Không có đâu, lúc trước Tiểu Nhan bị tử khí ăn mòn, ta không có cách nào khác đành phải cho cô ta ăn Phá Tinh đan.
Bạch Nhạc trợn to mắt nói dối.
- Nói hươu nói vượn!!!
Trong mắt Thanh Vương lộ ra vẻ lạnh lẽo:
- Bản thân Phá Tinh đan vốn không hề có năng lực duy trì sự sống mà chỉ có thể bắt người ta đột phá cảnh giới. Nếu ngươi ép nàng ta ăn, đừng nói trục xuất tử khí, e là cả người nàng ta sớm đã nổ thành bột mịn rồi.
Mí mắt Bạch Nhạc nhướn lên, hắn đã phần nào hiểu được dược tính của Phá Tinh đan.
Khác với Linh Khư Quả, Phá Tinh đan này được luyện chế hoàn toàn với mục đích đột phá cảnh giới, cũng chỉ có thể sử dụng khi muốn đột phá Tinh Cung cảnh.
Bị Thanh Vương nhìn thấu, Bạch Nhạc cũng không còn càn quấy nữa nữa, hắn từ tốn nói:
- Không sai, Phá Tinh đan nằm trong tay ta, trước đó ta đã đưa Linh Khư Quả duy nhất trên tay ta cho nàng ta ăn rồi. Bây giờ viên Phá Tinh đan này chính là hy vọng giúp ta đột phá Tinh Cung cảnh, Thanh Vương cho rằng ta sẽ dễ dàng buông tay sao?
- ...
Nghe Bạch Nhạc nói, Thanh Vương hiểu lời này của hắn không phải vô nghĩa.
Trước đó Bạch Nhạc không quan tâm những đan dược kia là bởi vì chúng không có bao nhiêu tác dụng đối với hắn, thế, nhưng viên Phá Tinh đan này thì lại khác, nếu là đổi lại, e là Thanh Vương cũng chưa chắc buông tay được.
Thanh Vương bình tĩnh lại, nói tiếp:
- Chỉ là Linh Khư Quả mà thôi. Bản vương nói cho ngươi nghe, toàn bộ bí tàng này đều sẽ là của ngươi, chỉ cần ngươi giúp bản vương khôi phục tu vi, đợi bản vương mở ra được bí tàng, đến lúc đó ngươi muốn cái gì ta cũng cho ngươi hết.
- Chờ đến lúc Thanh Vương điện hạ ngài có thể mở ra bí tàng, chỉ sợ ta đã sớm bị ngài chưởng chết rồi.
Bạch Nhạc nhún vai, không hề bị lời này làm cảm động.
- Bí tàng Thanh Vương gì đó, ta không trông đợi nhiều, nếu bây giờ Thanh Vương muốn lấy Phá Tinh đan thì phải đổi lại đồ tốt cho ta mới được.
- Nếu hiện tại ta có thể mở bí tàng thì cần gì phải tìm ngươi lấy Phá Tinh đan.
Thanh Vương trừng mắt nhìn Bạch Nhạc, hạ giọng trách mắng.
Lời này cũng có lý, Thanh Vương vừa mới đoạt xá thành công, trên người có thể có thứ gì tốt chứ, còn về bí tàng kia thì với thực lực hiện tại của hắn, vốn dĩ không mở ra được.
Cho dù là Bạch Nhạc, giờ khắc này cũng không khỏi hơi do dự.
Hắn đương nhiên muốn tranh thủ thời cơ này đánh Thanh Vương, nhưng cũng phải đợi đến khi Thanh Vương lấy đồ tốt ra mới được.
Về phần bí tàng của Thanh Vương, nếu bây giờ Thanh Vương không mở ra được thì cho dù bảo vật có nhiều cũng chỉ là ăn bánh vẽ, cũng như không.
Khoan nói đến chuyện Thanh Vương khi có lại được thực lực Tinh Cung cảnh liệu có trở mặt hay không, chỉ cần hắn mở ra được bí tàng chắc chắn sẽ có động tĩnh, không thể giấu giếm những người khác, đến lúc đó, chẳng lẽ mình lại đứng ngay trước mặt mọi người đòi bí tàng của Thanh Vương sao?
Thất phu vô tội, hoài bích có tội*
Tấm gương Linh Khư Quả còn ngay trước mắt, nếu làm một lần nữa cũng chỉ là giẫm lên vết xe đổ mà thôi.
Thế, nhưng nếu trả Phá Tinh đan dễ dàng thế, Bạch Nhạc sao có thể cam tâm?
- Không được.
Bạch Nhạc nghĩ đến vấn đề đan dược, trong lòng đã có đáp án. Hắn lấy mấy cái túi trữ vật trong người ra, bỏ tất cả những thứ có trong nhẫn của Ngô Tuyết Tùng vào, sau đó đầu ngón tay hắn vẩy một cái, trả chiếc nhẫn lại cho Thanh Vương.
- Thanh Vương điện hạ, chiếc nhẫn kia ta không dám dùng. Chỉ là ngài nhìn xem, ta luôn dùng túi trữ vật như này cũng không tiện. Hay là ngài đổi một chiếc nhẫn khác cho ta đi, có được không?
Thanh Vương chụp lấy chiếc nhẫn theo quán tính, sắc mặt hắn hơi khó coi, trầm giọng quát lớn:
- Nói bừa, bây giờ bản vương làm gì còn chiếc nhẫn nào nữa để đổi cho ngươi.
- Thanh Vương điện hạ, ngài thật sự không có à?



Bạn cần đăng nhập để bình luận