Thái Thượng Kiếm Tôn

Chương 609 - Ngươi không cảm thấy hắn ta đáng chết sao?



Chương 609 - Ngươi không cảm thấy hắn ta đáng chết sao?




Mâu Kình Thần không hề nhúc nhích chút nào, hắn ta nhìn đối phương, lạnh lùng mở miệng:
- Ta nói... Dẫn đường!
- Bạch công tử, khuya rồi, nghỉ ngơi sớm đi.
Nhìn ngọn đèn trong thư phòng vẫn còn sáng, Lục Yên Nhiên cắn chặt môi, cuối cùng lấy hết can đảm bước vào.
Lúc nhìn thấy Lục Yên Nhiên xuất hiện ở đây, Bạch Nhạc không khỏi khẽ giật mình.
Dưới ánh đèn mờ ảo, Lục Yên Nhiên mặc một chiếc váy màu vàng nhạt, nàng cúi đầu, gương mặt xinh đẹp hơi ửng đỏ, toàn thân toát ra khí chất thuần khiết. Nàng đứng trước mặt Bạch Nhạc trông thật xinh đẹp, để lộ ra một vẻ quyến rũ rất khác.
Cảm giác được Bạch Nhạc đang nhìn mình, Lục Yên Nhiên cắn chặt môi, khuôn mặt nóng lên như bị lửa thiêu đốt, cảm giác đó giống như đang đứng trước mặt đối phương mà toàn thân lại trần truồng vậy.
Lúc nửa đêm mà lại nói những lời như vậy với đối phương, trong đó có hàm ý gì, không cần nói cũng rõ. Mặc dù trong lòng Lục Yên Nhiên đã có quyết định, nhưng vào lúc này, nàng vẫn ngượng ngùng không dám ngẩng đầu lên.
Không biết đã qua bao lâu, Lục Yên Nhiên cảm giác được đối phương đã đến bên cạnh mình, trái tim nàng lo lắng đến mức muốn nhảy ra ngoài.
Khoảnh khắc tiếp theo, Lục Yên Nhiên cảm nhận được lòng bàn tay của đối phương đang đặt trên vai mình, thân thể nàng hơi mềm ra, Lục Yên Nhiên lập tức nhắm chặt hai mắt lại.
- Lục cô nương, cô làm sao vậy?
Nhận thấy Lục Yên Nhiên căng thẳng đến mức đứng không vững, Bạch Nhạc lập tức cười khổ, bất đắc dĩ nhẹ nhàng đỡ đối phương.
Bạch Nhạc không có thừa cơ lợi dụng nàng, sau khi giúp Lục Yên Nhiên đứng vững, Bạch Nhạc lập tức xoay người bước vào sân.
- Lục cô nương, đi dạo với ta một chút đi!
Cảnh tượng mong đợi đã không xảy ra, thân thể đang căng thẳng của Lục Yên Nhiên thả lỏng ra một chút, trong lòng nàng cảm thấy rối bời, không biết là thất vọng hay là may mắn, sau đó cúi đầu đi theo Bạch Nhạc vào sân.
Sau khi chậm rãi đi dạo trong sân một lúc, tâm trạng lo lắng của Lục Yên Nhiên cuối cùng cũng tiêu tan.
- Bạch công tử...
Lục Yên Nhiên mở miệng muốn nói điều gì đó, nhưng cuối cùng lại không nói được gì.
Bạch Nhạc dừng chân lại, hắn chậm rãi xoay người, nhẹ giọng hỏi:
- Lục cô nương, cô cảm thấy ta là người như thế nào?
Nhắc tới chuyện này, Lục Yên Nhiên lập tức cúi đầu, nhẹ nhàng đáp lại Bạch Nhạc:
- Công tử là một người tốt, lúc trước chúng ta tình cờ gặp nhau, huynh sẵn sàng giúp đỡ tỷ muội chúng ta. Nếu không có công tử, ta không có cách nào có thể trả được món nợ máu của Lục gia, đại ân của công tử, cho dù tiểu nữ có thịt nát xương tan cũng không thể báo đáp.
Lần này Bạch Nhạc không đỡ Lục Yên Nhiên nữa mà thản nhiên nhận cái cúi đầu này của nàng.
- Chỉ là gặp chuyện bất bình ra tay tương trợ mà thôi. Huống hồ, các cô lại là biểu muội của Tiêu sư đệ. Ta có ân với các cô, cũng nhận cái cúi đầu này của cô, vậy là đủ rồi.
Bạch Nhạc nhìn Lục Yên Nhiên, nói tiếp:
- Nếu cô nói ta là người tốt, vậy thì tại sao cô lại cho rằng ta cần cô dùng thân thể để báo đáp lại?
Nghe đến đây, sắc mặt của Lục Yên Nhiên tái xanh, nước mắt không ngừng rơi.
- Thật xin lỗi, ta hơi sợ... mấy ngày nay dư luận xôn xao, ta không biết phải làm sao mới được. Ta chỉ là một tiểu nữ, không thể giúp được gì cho huynh, đây là chuyện duy nhất ta có thể làm.
Sau một lúc yên lặng, Bạch Nhạc nhìn Lục Yên Nhiên, hắn đột nhiên lên tiếng:
- Thật ra, cô là sợ ta ra tay với Hi Nhi phải không?
Trong phút chốc, ánh mắt bình tĩnh của Bạch Nhạc giống như một thanh kiếm sắc bén đâm vào trái tim của Lục Yên Nhiên.
Khoảnh khắc đó dường như mọi suy nghĩ của nàng đều bị nhìn thấu, lúc này, Lục Yên Nhiên không khỏi dâng lên một cảm giác sợ hãi từ tận đáy lòng, sắc mặt nàng tái nhợt, không còn đứng vững được nữa rồi quỳ luôn xuống đất.
Bạch Nhạc nhẹ thở dài một hơi, hắn nhìn Lục Yên Nhiên, chậm rãi nói:
- Hi Nhi là đệ tử của ta, trong lòng cô, ta là là loại người không biết kiềm chế như vậy sao?
Lục Yên Nhiên nước mắt rơi đầy mặt, giờ khắc này toàn thân nàng run rẩy.
- Mấy ngày nay, cô cố ý thổi bùng tin đồn chỉ vì ngày hôm nay, đúng không?
Bạch Nhạc lặng lẽ nhìn Lục Yên Nhiên, chậm rãi nói:
- Ta hiểu tỷ muội các cô tình thâm, nhưng mà... Trông ta giống loại người háo sắc lắm à?
Nói đến đây, ngay cả Bạch Nhạc cũng không khỏi cười khổ.
Lần đầu tiên nhìn thấy Lục Yên Nhiên trong thư phòng, hắn có chút ngạc nhiên, nhưng sau khi dần bình tĩnh lại, Bạch Nhạc nhanh chóng hiểu ra.
Lục Yên Nhiên không phải là một kẻ ngốc, càng không phải là một nữ tử lỗ mãng, Bạch Nhạc đã thấy rõ điều này ngay từ ngày đầu gặp nàng.
Về phần chuyện bởi vì mấy ngày nay chung đụng, Lục Yên Nhiên thực sự yêu mình, yêu đến mức dâng cả bản thân lên cho mình, loại lời nói ngu xuẩn này ai tin tưởng thì trí thông minh của người đó có vấn đề.
Lục Yên Nhiên là người có tình có nghĩa, thậm chí cho dù Bạch Nhạc có ngỏ ý muốn Lục Yên Nhiên báo đáp ân của mình bằng cách này, nàng ấy chắc cũng sẽ không từ chối, nhưng chuyện này chắc chắn sẽ không liên quan gì đến tình yêu.
Lời giải thích duy nhất cho chuyện Lục Yên Nhiên đã làm đến bước này chính là do Bạch Nhạc đã đối xử rất tốt với Lục Hi Nhi.



Bạn cần đăng nhập để bình luận