Thái Thượng Kiếm Tôn

Chương 225 - Ta nhận thua



Chương 225 - Ta nhận thua




Lúc trước khi Vu Hoằng nói, nàng ta chưa có nhận thức rõ ràng, nhưng hiện giờ, vừa giao thủ, lại lập tức cảm nhận được sự khủng bố của đối phương! Nếu vừa rồi không phải kéo Vu Hoằng giúp nàng ta đỡ một chưởng này, cho dù nàng ta không chết, chỉ sợ cũng phải trọng thương.
Kẻ địch như vậy cũng khó tránh khỏi quá khủng bố rồi, tên ngu xuẩn Vu Hoằng đó sao lại cho rằng, mình có thể chạy trốn trong tay một tồn tại như vậy?
- Tiểu ca ca, người ta sai rồi, xin lỗi ngươi, muốn đánh muốn mắng, tùy ngươi được không?
Sóng mắt lưu chuyển, trên mặt Tô Nhan lộ ra bộ dạng đáng thương, ủy khuất mở miệng nói.
- Bàng môn tà đạo!
Hừ lạnh một tiếng, có kinh nghiệm vừa rồi, Bạch Nhạc sẽ không bởi vì tư thái tiểu nữ nhi của Tô Nhan này mà có lòng thương tiếc.
Bất kể là thân thể, hay là dung nhan, nhất cử nhất động của nữ nhân này, một nụ cười một cái nhăn mày đều giấu diếm sát cơ khủng bố nhất, bởi vì, bản thân cái này chính là thủ đoạn giết người của nàng ta.
Mị thuật như vậy, không phải huyễn thuật, nhưng lại thường thường còn đáng sợ hơn huyễn thuật rất nhiều, bởi vì nó càng chân thật, càng khó phát hiện.
Trong một cái giơ tay, Bạch Nhạc lại vỗ một chưởng về phía Tô Nhan.
Vừa rồi còn có thể khiến đối phương có một thoáng thất thần, nhưng hiện giờ lại một chút ảnh hưởng cũng khó có thể mang tới, Tô Nhan cũng bị một chưởng này dọa cho hoa dung thất sắc.
Luận thực lực, kỳ thật bản thân nàng ta cũng không tính là quá cường đại, so với Linh Phủ cảnh tầm thường của Huyết Ảnh Ma Tông cũng không mạnh hơn là bao, cái thực sự đáng sợ chính là một thân mị thuật nhiếp hồn đoạt phách đó, nhưng một khi mị thuật mất đi hiệu lực, nàng ta sẽ có chút luống cuống.
Đối phương có thể một chưởng đập chết Vu Hoằng, muốn đập chết nàng ta cũng không phí bao nhiêu sức.
Dưới cơn dưới, tay áo Tô Nhan phất một cái, lập tức có một đạo quang mang màu vàng bay ra, chắn trước một chưởng này.
Răng rắc.
Chỉ trong một kích, quang mang màu vàng vừa bay ra đó đột nhiên bị đánh tan, hiện ra một chuỗi thủ châu màu vàng.
Bản thân cái này chính là một kiện bảo vật hộ thân hiếm có, có thể nói là một trong những bảo vật quý giá nhất trên người Tô Nhan, chỉ vào lúc sinh tử như thế này, sao còn nghĩ tới tiếc rẻ những vật ngoài thân này, cơ hồ khi vung ra thủ châu hộ thân, Tô Nhan một hơi đánh ra hơn mười đạo ngọc phù, toàn bộ viện tử đột nhiên lộ ra quỷ dị màu máu quỷ dị.
- Dừng tay.
Lúc này Tô Nhan đã thu hồi phần mị thái đó, lạnh lùng nói.
- Ta mặc kệ các hạ là ai, nhưng chỉ cần ngươi dám tiến về phía thêm một bước, ta sẽ mở ra Huyết Ảnh Tế Đàn, đến lúc đó, người trong trấn này đều vì ngươi mà chết.
Trong lòng lộ ra một tia sát cơ, nhưng ngoài mặt, Bạch Nhạc lại không hề động dung,
- Một số người thường, ngươi muốn giết cứ giết, chẳng lẽ cho rằng ta cũng giống như đám ngu xuẩn của huyền môn, muốn cản ngươi chắc.
Ma tu, trước giờ đều cay nghiệt vô tình! Cho dù trong lòng Bạch Nhạc không như vậy, nhưng đối mặt với ma nữ như Tô Nhan, hắn vẫn phải nói như vậy, đạo lý rất đơn giản, hiện giờ bản thân thân phận này chính là một Ma tu, nói chuyện làm việc đều phải phù hợp với tâm thái Ma tu mới được.
Ánh mắt có chút lạnh lùng, Bạch Nhạc lại có thể lờ mờ nhận thấy, lời đối phương nói chỉ sợ không phải nói đùa, màu máu quỷ dị chung quanh đó, cho dù là Bạch Nhạc cũng có thể cảm nhận được một tia cảm giác nguy hiểm.
- Sinh tử của người thường ngươi tất nhiên không để vào mắt. . . Nhưng, ngươi đừng quên, hiện giờ người của huyền môn đang ở khắp nơi tìm kiếm manh mối.
Nhìn Bạch Nhạc, Tô Nhan lạnh giọng nói,
- Một khi mở ra Huyết Ảnh Tế Đàn bắt đầu huyết tế, sẽ không thể che giấu khí tức nữa... Đến lúc đó, toàn bộ trấn nhỏ đều sẽ bị lồng máu bao phủ, chỉ cần bọn họ không ngốc, rất nhanh sẽ chạy tới.
Nhìn Bạch Nhạc một cái với vẻ khiêu khích, Tô Nhan nói với vẻ khinh thường,
- Đến lúc đó, ta tất nhiên khó thoát khỏi cái chết, nhưng, một khi rơi vào trong vòng vây của người chính đạo, ngươi cho rằng ngươi chạy được à?
- Thế ư?
Hai tay chắp sau lưng, Bạch Nhạc vẫn là bộ dạng cái gì cũng không bận tâm đó, thản nhiên nói,
- Cho dù Phá Nam Phi và Ngô Tuyết Tùng tự mình tới, ta cũng chưa chắc đã không thể thoát thân... Chỉ bằng vào những phế vật này, muốn giữ ta lại, e là không dễ đâu.
Không quan tâm có làm được hay không, ít nhất bốc phét thì vẫn phải làm trước, vậy mới có thể khiến đối phương có thêm mấy phần cố kỵ, không dám tùy tiện động thủ.
- Lời này của các hạ không khỏi cũng quá lớn rồi? Chưa vào Tinh Cung, chung quy vẫn giới hạn trong phàm tục...Cái khác không nói, chỉ Thanh Vân Kỵ đang chạy gần đây mà bao vây tới, các hạ cũng chưa chắc đã trốn được.
Ngẩng đầu nhìn Bạch Nhạc, Tô Nhan cười lạnh nói,
- Ta không oán không cừu với các hạ, việc gì cứ phải đánh nhau lưỡng bại câu thương?
- Ngươi muốn như thế nào?
Khẽ nhướn mày, Bạch Nhạc chậm rãi mở miệng hỏi.
- Ngươi đi đường sáng của ngươi, ta đi cầu độc mộc của ta. Mọi người nước giếng không phạm nước sông!
Nhìn chằm chằm vào mắt Bạch Nhạc, Tô Nhan trầm giọng nói,
- Ta gián đoạn huyết tế, ngươi thả ta rời khỏi, vẹn toàn đôi bên, thế nào?



Bạn cần đăng nhập để bình luận