Thái Thượng Kiếm Tôn

Chương 620 - Càng giống như một thanh đao (2)



Chương 620 - Càng giống như một thanh đao (2)




Phàm là người tu hành trên đời, thiên phú càng tốt thì sẽ càng hướng tới mục tiêu tranh tài với những đối thủ cũng mạnh như vậy.
Từ lúc Bạch Nhạc muốn bước vào Tinh Cung, lại đánh nhau với Mâu Kình Thần, Nam Cung Thiên liền nhìn ra được trong lòng kẻ tên Bạch Nhạc này cũng cực kỳ tự phụ. Đối với những thiên tài như thế mà nói, cho dù không có mối uy hiếp như Mâu Kình Thần, đại hội đạo môn cũng có sức hấp dẫn không gì sánh kịp.
Đây chính là cơ hội mà Linh Tê Kiếm Tông chắc chắn không thể cho Bạch Nhạc.
- Thời gian không còn sớm nữa, Bạch mỗ đã quấy rầy rồi, cáo từ!
Bạch Nhạc đặt chén trà xuống, đứng dậy cáo từ.
Thứ nên hỏi, lời nên nói, hắn đều đã nói xong, bây giờ tiếp tục ở lại cũng không còn ý nghĩa gì lớn nữa.
- Bạch phủ chủ, chuyện ta vừa nói, huynh có thế suy nghĩ cho thật kỹ!
Nam Cung Thiên tiễn Bạch Nhạc đến cửa điện, lại nói:
- Mâu Kình Thần có phách lối thế nào cũng không dám tùy tiện ra tay với người của Bắc Đẩu Tinh Cung ta. Nói như vậy, Bạch phủ chủ đã đủ hiểu chưa?
Mí mắt Bạch Nhạc giần giật, hắn đương nhiên nghe hiểu ẩn ý trong lời đối phương, nhưng không đáp thêm gì nữa, cáo từ rồi đi.
Ngồi lên xe ngựa xong, nụ cười trên mặt Bạch Nhạc liền biến mất, thay vào đó là vẻ lạnh lùng khiếp người.
Bái nhập Bắc Đẩu Tinh Cung đương nhiên là cách đơn giản nhất để giải quyết cục diện khó khăn như hiện nay, nhưng có thế nào Bạch Nhạc cũng sẽ không chọn cách này.
Khona nói việc trước khi rời khỏi Thanh Châu, Bạch Nhạc đã đồng ý lấy danh nghĩa Thất Tinh Tông tham gia đại hội đạo môn, cho dù không có việc này, hắn tuyệt đối cũng sẽ không gia nhập Bắc Đẩu Tinh Cung.
Đạo lý rất đơn giản, Linh Tê Kiếm Tông và Bắc Đẩu Tinh Cung có hận cũ. Đây không phải chuyện một mình hắn bái nhập Bắc Đẩu Tinh Cung là có thể thay đổi. Nếu Bạch Nhạc chọn Bắc Đẩu Tinh Cung thì chính là sự phản bội triệt để nhất đối với Linh Tê Kiếm Tông. Chuyện như vậy, Bạch Nhạc hắn làm không được.
Huống chi cho dù không có việc này, chỉ riêng chuyện Bắc Đẩu Tinh Cung mượn sự uy hiếp của Mâu Kình Thần ra điều kiện đã khiến người ta có hơi khinh thường.
Nói công bằng, cảm giác của Bạch Nhạc đối với Bắc Đẩu Tinh Cung qua lần gặp mặt này cũng không tốt đẹp gì.
Đối phương thật sự quá đặt nặng lợi ích, hơn nữa Nam Cung Thiên thoạt nhìn thì khách khí, nhưng thực tế từ trong xương vẫn lộ ra vẻ kiêu ngạo nhìn người bằng nửa con mắt, cứ như việc có thể bái nhập Bắc Đẩu Tinh Cung với Bạch Nhạc hắn là một ân huệ vậy.
Bạch Nhạc có thể khẳng định, với tình hình như thế, cho dù hắn có đồng ý bái nhập Bắc Đẩu Tinh Cung, ngày tháng sau này e là cũng không dễ dàng gì.
Có một thiên tài như Vệ Phật Dạ, Bắc Đẩu Tinh Cung không thiết tha gì sự gia nhập của Bạch Nhạc hắn. Mà nguyên nhân chính có lẽ là muốn dùng việc này đả kích Linh Tê Kiếm Tông cho hả giận, hoặc là lợi dụng hắn để đối phó với Mâu Kình Thần.
Tóm lại trong mắt đối phương, Bạch Nhạc hắn càng giống như một thanh đao. Lòng muốn lợi dụng nhiều hơn lòng muốn lôi kéo.
Bạch Nhạc ngồi trên xe ngựa, không khỏi lần nữa nhắm chặt hai mắt.
Chuyến này tới Bắc Đẩu Tinh Cung, tuy không đạt được mục đích như dự liệu, nhưng cũng khiến Bạch Nhạc nhìn rõ thái độ của phía Bắc Đẩu Tinh Cung.
Muốn mượn sức mạnh của Bắc Đẩu Tinh Cung tới phá cục, e là không còn chút khả thi nào nữa!
Đúng như phán đoán trực giác từ hôm qua của Bạch Nhạc, thành Duyễn Châu bây giờ không còn ai đáng để tin tưởng nữa!
Nhất thời, tất cả mọi chuyện dường như đều trở về điểm xuất phát, căn bản không có bất kỳ tiến triển nào.
Như vậy... bây giờ mình rốt cuộc nên làm thế nào đây?
Trong đầu Bạch Nhạc xẹt qua vô số suy nghĩ, ý nghĩ muốn giết người trong đáy lòng không khỏi lần nữa hiện lên.
Nếu như tất cả thủ đoạn bình thường đều không thể giải quyết vấn đề, như vậy... cũng không cần thiết phải chịu bất kỳ hạn chế quy tắc nào nữa.
- Tông chủ, để ta đi một chuyến đi!
Nghe Tiêu Hành Nhất nói xong, Từ Phong bèn chậm rãi bước lên, trầm giọng đề nghị.
Bích Vân Đào thì không tính là gì, nhưng sức ảnh hưởng với cái danh ‘đệ tử Đông Hải Tiên Đảo’ thì to lắm! Bạch Nhạc đã kêu Tiêu Hành Nhất dẫn Lục Hi Nhi về thì tức là nó đã nghĩ thông mấu chốt trong đó nên không muốn liên lụy tông môn. Nhưng tình hình như thế, sao ông có thể để một mình Bạch Nhạc gánh chịu nguy hiểm được?!
Hà Diêu lắc đầu, trầm giọng nói:
- Nếu thật sự là người của Đông Hải Tiên Đảo ra tay, ắt phải có cao thủ Tinh Cung cảnh lộ diện. Ông có đi thì có thay đổi được gì đâu!
Sắc mặt Từ Phong có hơi khó coi, trầm giọng đáp:
- Nhưng cũng không thể để Bạch Nhạc rơi vào nguy hiểm được!
Tiêu Hành Nhất cũng tiếp lời:
- Đúng vậy, tông chủ, Bạch sư huynh vì an nguy của bản tông nên mới giết Bích Vân Đào ạ!
- Được rồi, hai người đừng tranh nữa, ta cũng đâu có nói là mặc kệ nó!
Hà Diêu khoát khoát tay, thản nhiên nói:
- Ta đích thân đi một chuyến vậy. Cho dù thế nào, ta cũng sẽ dẫn Bạch Nhạc an toàn trở về!
- Tông chủ!!!
Từ Phong nghe vậy thì lập tức biến sắc:
- Tông chủ, tình hình Duyễn Châu bây giờ cực kỳ rối loạn. Lúc này nếu rời tông sẽ rất nguy hiểm. Sự an nguy của ngài có liên quan đến bản tông, không thể xảy ra sơ suất được!



Bạn cần đăng nhập để bình luận