Thái Thượng Kiếm Tôn

Chương 876 - Ta Nói Rồi, Ta Không Tin Mệnh



Chương 876 - Ta Nói Rồi, Ta Không Tin Mệnh




Trước đó ở Hàn Đàm thủy phủ, Vân Mộng Chân chậm một bước, để cho hắn chiến thắng, nhưng Vân Mộng Chân sẽ không cho phép sự tình như này xảy ra lần thứ hai.
Toà núi kia không ngăn được hắn, điểm này, bất kể là Vệ Phạn Dạ hay là Vân Mộng Chân đều vô cùng rõ ràng.
Mà cái thung lũng tràn đầy yêu thú này, lại rất có khả năng vây giết Yến Bắc Thần, chỉ cần một cái thời cơ thích hợp dụ hắn tới là đủ.
Đêm trăng tròn, nửa đêm!
Còn có thời cơ hoàn mỹ hơn cái sao này?
- Yến Bắc Thần... Trăng lên giữa trời rồi, hiện tại giao Côn Ngô Kiếm ra, ta còn có thể cho ngươi chết một cách có thể diện!
Vệ Phạn Dạ ngẩng đầu nhìn trời, lạnh lùng nói.
Trăng lên giữa trời!
Cuối cùng cũng sắp đến nửa đêm, nhìn vầng trăng tròn trên không trung, trong lòng Bạch Nhạc không khỏi có chút đắng chát.
- Vân Mộng Chân đâu? Nếu muốn giết ta... tại sao nàng không tự mình đến động thủ?
- Giết ngươi cần gì phải thánh nữ xuất thủ?
Vệ Phạn Dạ cười lạnh một tiếng, lạnh nhạt nói:
- Tự nhiên những yêu thú này, sẽ xé nát ngươi!
Gần như Vệ Phạn Dạ vừa nói xong, đột nhiên phía xa xa truyền đến một tiếng long ngâm!
Trong tích tắc, toàn bộ thung lũng cũng hoàn toàn sôi trào lên.
Giao Long!
Không ngờ bên trong cái thung lũng này, thật sự có Giao Long.
Đột nhiên trong mắt Bạch Nhạc lộ ra vẻ hoảng sợ khó tin, nội tâm lập tức hiện lên một đạo linh quang, cẩn thận suy nghĩ lại tất cả.
Giao Long là có thật, Vân Mộng Chân có thể gặp nguy hiểm cũng là thật, vì hắn bố trí xuống sát cục, cũng là thật.
- Ầm!
Vệ Phạn Dạ ném ra một cái bình ngọc, vệt máu đỏ tươi chợt nở rộ dưới chân Bạch Nhạc.
Hầu như không cần nghĩ, Bạch Nhạc cũng có thể biết, bên trong bình ngọc này chứa chính là máu Giao Long.
Coi đây là vật dẫn, toàn bộ yêu thú trong trung tâm thung lũng sẽ điên cuồng lên, không ngừng chạy về hướng này, đây mới thực sự là sát cục nhắm vào mình, thậm chí không cần Vệ Phạn Dạ động thủ, những yêu thú này cũng đủ để vây chính mình.
Vệ Phạn Dạ ở chỗ này, tác dụng duy nhất, chính là ngăn cản mình chạy trốn mà thôi.
Không, những thứ này còn chưa đủ!
Sợ rằng trên người Vệ Phạn Dạ còn có bảo vật có thể hoàn toàn che lấp khí tức, như vậy mới có thể cam đoan hắn không bị yêu thú công kích.
Hầu như ngay tại thời điểm trong đầu Bạch Nhạc lóe lên những ý niệm này, trong tay Vệ Phạn Dạ đã xuất hiện một tấm đạo phù, trong nháy mắt đạo phù bị thiêu đốt, khí tức của Vệ Phạn Dạ giống như chợt biến mất, mặc dù người vẫn còn đứng tại chỗ, nhưng khí tức đã biến mất, đối với những yêu thú này mà nói, bây giờ Vệ Phạn Dạ giống như là một người trong suốt.
Ùng ùng!
Đại địa rung động, giờ khắc này, Bạch Nhạc có thể cảm nhận được, đang có vô số yêu thú chạy về hướng này!
Đến giờ phút này, tất cả mới hoàn toàn rõ ràng.
Vân Mộng Chân lấy cái giá chính mình sẽ bị Giao Long công kích, bố trí xuống sát cục, lợi dụng thời cơ đêm trăng tròn, dùng thú triều đến giết chính mình, sau đó đợi sau khi mình chết, lại để cho Vệ Phạn Dạ cầm Côn Ngô Kiếm đi, dựa vào Côn Ngô Kiếm mất mà lại tìm về được, Vân Mộng Chân sẽ có đủ nắm chắc, giết được Giao Long!
Đây quả thực là một lần hành động được nhiều chuyện tốt!
Không, Vân Mộng Chân cũng chưa hẳn là tín nhiệm Vệ Phạn Dạ.
Lúc trước Bạch Nhạc đã trải qua Côn Ngô Kiếm nhận chủ, tự nhiên rõ ràng, chỉ cần mình chết, Côn Ngô Kiếm sẽ tự nhiên cảm ứng được khí tức của Vân Mộng Chân, bay thẳng về phía Vân Mộng Chân, trong thời gian đó, bất kể Vệ Phạn Dạ có tuân thủ ước định hay không, đều không quan trọng.
Đây mới là kế hoạch hoàn hảo của vị Đạo Lăng Thánh Nữ này.
Mặc dù vị Đạo Lăng Thánh Nữ này cao cao tại thượng, dường như không dính khói lửa trần gian.
Nhưng nếu ai nghĩ nàng thật sự không có nửa điểm tâm cơ, càng không gạt người, vậy thì đã sai mười phần.
Người khác không biết, chẳng lẽ mình còn không biết sao?
Từ lúc gặp nhau ở Linh Tê Kiếm Tông, thời điểm Vân Mộng Chân biểu hiện ra tâm cơ còn ít sao?
Chỉ là quan tâm sẽ bị loạn, khi chính mình nghe được khả năng nàng gặp nguy hiểm, đã quên mất chuyện này mà thôi.
Nhưng bốn chữ này, chính là vấn đề lớn nhất.
Mình biết nàng là Vân Mộng Chân, là chính người phụ nữ mình luôn nhớ mong yêu thương nhất, nhưng đối với Vân Mộng Chân mà nói, bây giờ mình chỉ là Yến Bắc Thần, là truyền nhân Ma Quân nàng muốn giết!
Đối với Yến Bắc Thần, nàng căn bản không có chút khoan dung, lại càng không có nửa điểm do dự và thương hại!
Cho dù là đánh bạc an nguy của nàng, cũng sẽ không nháy mắt chút nào.
Giờ khắc này nội tâm Bạch Nhạc đắng chát, muốn nói gì đó, nhưng mãi không thể nói ra miệng.
Cái hiện thực tàn khốc này, giống như rãnh trời chắn ngang hắn và Vân Mộng Chân!
Làm người ta mất mác mà tuyệt vọng!
Chỉ là... cảm xúc này, rất nhanh đã bị Bạch Nhạc mạnh mẽ thu liễm lại, thay vào đó, là một loại tín niệm cứng cỏi!
- Nhận mệnh sao? Ta nói rồi, ta không tin mệnh!
Bạch Nhạc chậm rãi nói ra những lời này, sau đó trong mắt đột nhiên bắn ra một đạo tinh mang khiếp người.
Lời này nhìn như là trả lời Vệ Phạn Dạ, nhưng trên thực tế, đó là hắn cách không đáp lại Vân Mộng Chân!



Bạn cần đăng nhập để bình luận