Thái Thượng Kiếm Tôn

Chương 991 - Dũng Giả Không Sợ



Chương 991 - Dũng Giả Không Sợ




Cường giả Hóa Hư, cũng gần như là một trong những nội tình quan trọng của Thiên tông rồi, lẽ nào một mình Diệp Huyền cũng đủ để cho một thế lực, sở hữu lực lượng có thể so với Thiên tông hay sao? Chuyện này cũng quá khoa trương đi?
- Công tử, không phải ta đang nói đùa đâu! Trước đây Đạo Lăng Thiên Tông hoành hành thiên hạ, nhưng Đại Càn Vương Triều vẫn có thể có được cửu châu trên danh nghĩa, thậm chí ngang nhiên tuyên bố cho phép thu lưu ma tu ở Ung Châu, có một bộ phận nguyên nhân rất lớn là bởi vì vị Diệp Huyền đại sư này chống đỡ Đại Càn Vương Triều!
Cái tên này Diệp Huyền, chính là một truyền kỳ.
Bây giờ, trong mấy cái gia tộc có quyền thế nhất Đại Càn Vương Triều, liền có một cái của Diệp gia, mà Diệp Huyền, đã trên trăm năm không trở về Diệp gia.
Dựa theo ghi chép trên thủ thư, bây giờ Diệp Huyền đại sư đang ẩn cư ở một chỗ tên là Huyền Diệp Cốc, thủ thư có bản đồ đi đến Huyền Diệp Cốc, cầm thủ thư bước vào Huyền Diệp Cốc, là có thể mời Diệp Huyền đại sư ra tay một lần.
Đây cũng là cơ hội dùng sáu trăm vạn linh thạch mới đổi ra được.
Vị trí Huyền Diệp Cốc, cách Thanh Châu, Duyện Châu không tính là quá xa, cũng chính bởi vì vậy, Càn Khôn thương hội mới có thể đấu giá thủ thư ở Thanh Châu.
Sáng sớm ngày thứ hai, Kim Tam Bàn lại tới cửa bái phỏng lần nữa.
- Bạch phủ chủ, thủ thư đã ở trong tay ngài, lần này ta đến, là có hai chuyện muốn nhắc nhở ngài.
Sau khi ngồi xuống, Kim Tam Bàn trầm ngâm một chút, lúc này mới chậm rãi mở miệng nói.
- Mời!
Bạch Nhạc tự tay làm một cái thủ thế mời, nhẹ giọng mở miệng nói.
- Thứ nhất, là sự tình về Huyền Diệp Cốc, không được để lộ với bất kỳ ai, thời điểm đi, cũng chỉ có thể mang theo tối đa một người cùng đi. Đây là nơi Diệp Huyền đại sư ẩn cư, không muốn bị quá nhiều người quấy rối! Có người tìm được, đó là hữu duyên, nhưng nếu để lộ tin tức, khiến cho đại sư bị quấy rầy, thì đó chính là lỗi.
Bạch Nhạc khẽ gật đầu, không dị nghị gì về điểm này, sợ rằng cái gọi là Huyền Diệp Cốc, cũng chỉ là tùy ý đặt tên, nếu như không phải trên thủ thư có địa đồ, căn bản không có người tìm được.
Nhân vật như Diệp Huyền đại sư, không thích bị người quấy rối là sự tình chắc chắn.
Thậm chí không cần Kim Tam Bàn nhắc nhở, Bạch Nhạc cũng có thể hiểu, giả sử hắn dám tùy tiện tiết lộ tin tức ra ngoài, ắt sẽ lọt vào đả kích cực đại.
- Bạch phủ chủ có thể hiểu là tốt rồi.
Kim Tam Bàn gật đầu, tiếp tục nói:
- Thứ hai, sự tình ngài bằng lòng trước đó, là ước định giữa điện hạ và Diệp Huyền đại sư, không có quan hệ gì với thủ thư, chuyện này cũng sẽ do điện hạ giải thích cùng Diệp Huyền đại sư, thời điểm Bạch phủ chủ gặp mặt Diệp Huyền đại sư, không cần nhắc tới việc này.
- Được!
Đối với điểm này, Bạch Nhạc cũng không có bất kỳ do dự nào.
Đối với hắn mà nói, quan trọng là kết quả, chứ không phải quá trình, lấy thủ thư mời Diệp Huyền đại sư ra tay, hay là mượn lời Ngô Văn Uyên để Diệp Huyền đại sư ra tay, cũng không quan hệ.
- Tiểu Nhan, lấy linh thạch ra.
Bạch Nhạc vẫy tay, nhẹ giọng nói.
Tô Nhan tiến lên, lấy ra chín trăm vạn linh thạch đã sớm đã chuẩn bị xong, Kim Tam Bàn không từ chối, lập tức nhận lấy.
- Hợp tác vui vẻ!
Kim Tam Bàn lộ ra một nụ cười rực rỡ, chắp tay một cái:
- Đã như vậy, vậy ta sẽ không quấy rầy Bạch phủ chủ nữa, cáo từ!
Tô Nhan đưa Kim Tam Bàn đi, lúc này mới vòng trở lại hỏi:
- Công tử, lúc nào ngươi lên đường?
- Không nên chậm trễ, hôm nay liền lên đường!
Bạch Nhạc xua tay, nhẹ giọng dặn dò:
- Ngươi xử lý các sự tình trong tay một chút, rồi theo ta đi Huyền Diệp Cốc.
- Được!
Tô Nhan đáp ứng một tiếng, lập tức đi xử lý sự tình.
Bạch Nhạc thoáng suy tư một chút, rốt cục vẫn quyết định mang theo Bạch Giao, mặc dù trên lý thuyết, sẽ không có nguy hiểm gì, nhưng đề phòng một chút cũng là chuyện tốt, huống chi, nếu mình không ở đây thời gian dài, đoán chừng Bạch Giao cũng sẽ làm ầm lên.
Bạch Nhạc thu xếp mọi chuyện một chút, rất nhanh liền lặng yên rời khỏi Thanh Châu Thành cùng Tô Nhan.
Đối với Bạch Nhạc bây giờ mà nói, nếu như không muốn để người ta biết, thì hầu như sẽ không có người nào có thể phát hiện hắn rời đi.
Từ Thanh Châu Thành đi ra, cũng chỉ vẻn vẹn bảy ngày thời gian, Bạch Nhạc và Tô Nhan dựa theo địa đồ, chạy tới bên ngoài Huyền Diệp Cốc.
Toàn bộ sơn cốc lộ ra một loại linh vận, nhưng không giống với loại cố ý bố trí kia, mà tất cả đều do tự nhiên hình thành.
Từ tiến vào sơn cốc, Bạch Giao liền nhảy khỏi vai Bạch Nhạc, giống như nơi đây có một loại dụ hoặc không hiểu đối với gia hỏa, nó có vẻ cực kỳ hài lòng.
- Có bằng hữu từ phương xa tới quên cả trời đất!
Xa xa có một vị thư sinh từ dưới đất ngồi dậy, trong tay ôm một cuốn sách, bật cười lớn, thong thả mở miệng nói.
Ánh mắt Bạch Nhạc rơi vào trên người thư sinh, con ngươi không khỏi nhảy lên, mặc dù đã gần ngay trước mắt, nhưng Bạch Nhạc lại không bắt được khí tức của đối phương, nếu như không phải đối phương mở miệng, thậm chí hắn cũng không để ý trước mặt có người.



Bạn cần đăng nhập để bình luận