Thái Thượng Kiếm Tôn

Chương 820 - Cầm Côn Ngô Kiếm, mạnh mẽ chém giết



Chương 820 - Cầm Côn Ngô Kiếm, mạnh mẽ chém giết




Quả thật cho tới nay Tiêu Hành Nhất đều cực kỳ sùng bái Bạch Nhạc, bây giờ bằng lòng đi theo Bạch Nhạc về Thanh Châu, thậm chí là tu ma cũng là vì sự tín nhiệm đối với Bạch Nhạc.
Nhưng mà Bạch Nhạc Nhạc chính là Yến Bắc Thần, truyền nhân của Thông Thiên Ma Quân, tin tức này mang tới chấn động quá lớn, lớn đến nỗi khiến Tiêu Hành Nhất khó mà tiếp nhận được.
Tô Nhan thì khác với Tiêu Hành Nhất, nàng ta không bị ảnh hưởng bởi những lời nói đó, lúc này mới cười lạnh mắng:
- Hừ, ngươi còn có mặt mũi mà nói nữa à?! Chính Ma không cùng tồn tại! Ha, thời điểm ngươi tu hành ma công Bạch Cốt Thần Giáo, sao không nói Chính Ma không cùng tồn tại đi?!
- Sao mà nói nhảm nhiều vậy?!
Mâu Kình Thần hừ lạnh một tiếng, linh lực xung quanh sôi trào, đầm nước ngập tràn, cung điện bằng nước bao phủ tất cả mọi người quanh đó, Tam Tiêm Lưỡng Nhận Đao trong tay hiện lên ánh sáng lạnh lẽo, hắn ta điềm nhiên nói:
- Bạch Nhạc, ngươi lựa chọn đi, giết ta hay là tính mạng của bọn họ?
Trong lúc nói chuyện, bỗng dưng Tam Tiêm Lưỡng Nhận Đao giương lên, lộ ra ánh sáng khiếp người, đồng thời đao quang cũng bao phủ lên ba người Tiêu Hành Nhất, Tô Nhan và Bạch Nhạc.
Bạch Nhạc nhìn Mâu Kình Thần, hắn bĩnh tĩnh nói:
- Mâu Kình Thần, đây chính là thủ đoạn cuối cùng của ngươi sao?
Mâu Kình Thần cũng nhìn Bạch Nhạc, hắn ta khinh thường, cuời lạnh:
- Thế nào, ngươi cũng muốn mắng ta không biết xấu hổ à?
Bạch Nhạc lắc đầu, hắn lạnh nhạt nói:
- Từ lần thứ nhất ta gặp ngươi, ta đã biết ngươi không biết xấu hổ rồi. Người có thể tu hành loại ma công tàn nhẫn như Bạch Cốt Thần Quyết thì chuyện không biết xấu hổ nào mà không làm được. Ta chỉ thương hại ngươi thôi.
Ánh mắt Bạch Nhạc hiện lên vẻ hờ hững, hắn nói khẽ:
- Nếu ngươi thật sự liều mạng với ta đến cùng thì ta còn có thể cho ngươi chết một cách đàng hoàng, kính ngươi mấy cái xương cứng, kỳ thật ngươi dùng mấy thủ đoạn hèn hạ này chỉ khiến ngươi chết nhanh hơn thôi. Ngươi đã hết cách nhưng ta vẫn chưa xuất toàn lực.
- Nực cười, Bạch Nhạc, ngươi tại sao phải lừa mình dối người?
Mâu Kình Thần nhìn chằm chằm Bạch Nhạc, lập tức chế nhạo nói:
- Ta thừa nhận ngươi rất mạnh, truyền nhân Ma Quân đúng là danh bất hư truyền. Nhưng, vậy thì sao? Coi như ngươi mạnh hơn nữa, chẳng lẻ sẽ mạnh giống như các cường giả Tinh Hải Cảnh, trong nháy mắt có thể giết chết ta sao?
Mâu Kình Thần giơ Tam Tiêm Lưỡng Nhận Đao lên, sau đó tiếp tục nói:
- Đây là bảo vật của bản tông ta, chất liệu và trận pháp cốt lõi không khác Hải Thần Kích chút nào, nếu ta sử dụng toàn bộ sức mạnh của mình để thi triển, uy lực chí ít cũng bằng năm phần của Hải Thần Kích. Dù ngươi có mạnh đến đâu, ngươi cũng không thể phá vỡ phòng ngự của ta trong một thời gian ngắn. Khoảng thời gian này đủ để ta giết bọn họ hơn mười lần.
Mâu Kình Thần dừng lại một chút, sau đó trầm giọng nói:
- Yến Bắc Thần, bản tông ta không thù không oán gì với ngươi, cũng không muốn trở thành kẻ thù của ngươi. Chỉ cần ngươi thả ta đi, ta cam đoan sẽ không tiết lộ thân phận của ngươi với bất kỳ ai. Ngày sau khi gặp lại ở đại hội Đạo môn, chúng ta có lẽ sẽ trở thành bằng hữu của nhau. Dù cho ngươi có muốn đối phó với Đạo Lăng Thiên Tông, chúng ta cũng có thể liên thủ.
Mâu Kình Thần nói xong, thậm chí còn đổi cả xưng hô, không gọi Bạch Nhạc nữa, mà trực tiếp gọi là Yến Bắc Thần, hắn gọi như vậy chính là để nhắc nhở Bạch Nhạc, ngươi không còn là đệ tử của Linh Tê Kiếm Tông nữa, mà ngươi chính là truyền nhân của Ma Quân.
Đầu tiên là lấy mạng sống của Tiêu Hành Nhất và Tô Nhan ra để uy hiếp Bạch Nhạc nhượng bộ, sau đó lại hứa hẹn sẽ không tiết lộ thân phận của Bạch Nhạc, thậm chí còn chỉ ra rằng, trong tương lai Đông Hải Tiên Đảo có thể sẽ có hành động chống lại Đạo Lăng Thiên Tông, một loạt các lí do thoái thác này có thể thấy được Mâu Kình Thần đã dùng hết thủ đoạn trong đó, nó vô cùng dụ dỗ nhưng cũng có tính đe dọa.
Đến thời điểm này, có thể nói Mâu Kình Thần đã chắc chắn Bạch Nhạc nhất định sẽ phải nhượng bộ.
Nhưng thật đáng tiếc, trên đời này không có thứ gọi là hoàn hảo.
Mâu Kình Thần tràn đầy sự tự tin nhưng thứ mà hắn nhận được chỉ là ánh mắt khinh thường của Bạch Nhạc.
- Mâu Kình Thần, ta nói, ngươi đã sử dụng hết biện pháp, mà ta thì vẫn chưa dùng hết sức của mình.
Trong mắt Bạch Nhạc lộ ra vẻ thương hại, hắn lạnh nhạt nói:
- Đừng nói thứ mà ngươi có trong tay chỉ là hàng nhái của Hải Thần Kích, cho dù có là Hải Thần Kích thật sự... Bạch Nhạc ta sợ gì chứ?
Bạch Nhạc vừa nói, vừa lật bàn tay, một thanh trường kiếm cổ xưa màu xanh lam đột nhiên xuất hiện trong lòng bàn tay.
Coong...
Lưỡi kiếm được rút ra khỏi vỏ, một luồng kiếm khí đáng sợ trong tích tắc đột nhiên xé toạc mặt nước xung quanh, thậm chí Bạch Nhạc còn chưa ra tay, nhưng năng lượng kiếm khí đáng sợ đó đã ép người không thở nổi.
- Côn Ngô Kiếm?!!!
Đồng tử của Mâu Kình Thần đột nhiên co rút lại, thời điểm nhìn rõ trường kiếm màu xanh lam, trong lòng Mâu Kình Thần chỉ còn lại sự sợ hãi.
Thảo nào Bạch Nhạc lại tự tin như vậy.



Bạn cần đăng nhập để bình luận