Thái Thượng Kiếm Tôn

Chương 1252 - Kiếm Tên, Nghịch Ma! (2)



Chương 1252 - Kiếm Tên, Nghịch Ma! (2)




Có thể Nghịch Ma Kiếm không cường đại như Côn Ngô Kiếm, nhưng ở trong tay Bạch Nhạc lại có thể phát huy ra uy lực mạnh hơn so với Côn Ngô Kiếm.
Tương tự, Linh Tê Nhất Kiếm không phải là thần thông, nhưng hôm nay ở trong tay Bạch Nhạc, lại có thể phát huy ra hiệu quả tốt hơn thần thông.
Trong tích tắc, dường như toàn bộ thời gian đều chậm lại.
Bạch Nhạc căn bản không kịp suy tư, liền thuận thế chém ra một kiếm, dựa vào Nghịch Ma Kiếm, toàn bộ lực lượng trong cơ thể, đều dung nhập vào một kiếm này!
Không có hoa lệ như Kiếm Linh Vũ, cũng không có khủng bố như Kiếm Nhận Phong Bạo, nhưng khi kiếm này chém ra, lại chân chính... Kinh diễm thiên địa!
Ùng ùng!
Trong nháy mắt, kiếm khí khủng bố màu tím chính xác rơi vào kẽ hở vừa mới bị chém ra trên mặc sắc cự chưởng, đột nhiên toàn bộ bàn tay chợt vỡ nát!
Cùng vỡ nát còn có mặc sắc ngọc phù ở giữa ngón tay Mặc Vũ!
Giống như có một đạo tử mang chợt nở rộ bên trong mặc sắc, đâm thủng trời cao.
Sau khi một kiếm này chém vỡ Mặc Phù, thế đi không giảm, tiếp tục chém về phía Mặc Vũ, dưới tình huống vội vàng không kịp chuẩn bị, Mặc Vũ vô ý thức huy động Phán Quan Bút trong tay ngăn cản, nhưng cũng bị Nghịch Ma Kiếm trực tiếp chém làm hai đoạn!
Trong nháy mắt, trước ngực Mặc Vũ liền xuất hiện một vết thương cực kỳ kinh khủng, máu me đầm đìa, dường như muốn trực tiếp chém cả người Mặc Vũ thành hai nửa.
- Không, ngươi không thể giết ta!
Trong mắt lộ ra một màn điên cuồng, Mặc Vũ gấp giọng hô:
- Bạch Nhạc, thả ta ra, ta sẽ cầu sư tôn, để hắn mang ngươi rời khỏi Đạo Lăng Sơn! Bằng không, coi như ngươi rời khỏi được thượng cổ cấm địa, cũng khó thoát cái chết!
Vết thương sâu đến tận xương, khiến Mặc Vũ đã không còn kiêu ngạo trước đó, trong mắt tràn đầy vẻ sợ hãi.
Không có ai không sợ chết, đặc biệt là loại thiên tài có xuất thân tôn quý như Mặc Vũ, từ khi bọn hắn bắt đầu tu hành, đã gần như không bị uy hiếp trí mạng, cho dù sống trong hoàn cảnh tàn khốc như Ma Đạo, thì dưới sự bảo vệ của Mặc Kình, hắn cũng chưa từng ăn qua thiệt thòi gì nhiều.
Ở phương diện này, Mặc Vũ kém xa Nhậm Tiêu Dao, chớ đừng nói chi là Dạ Nhận.
Dưới tình cảnh sinh tử một đường, thì càng có vẻ không chịu nổi, so với Triệu Thụy sớm chết dưới kiếm của Bạch Nhạc, trong thượng cổ cấm địa, càng không mạnh được đến đâu.
Chỉ tiếc, chuyện tới mức này rồi, làm sao Bạch Nhạc có thể vì lời nói mà thay đổi.
Bắt đầu từ lúc hắn lựa chọn bại lộ thân phận, đã có nghĩa là bước vào hiểm cảnh cửu tử nhất sinh, sau khi rời khỏi thượng cổ cấm địa, nên làm cái gì, cho dù là trong lòng Bạch Nhạc cũng không biết!
Nhưng hắn lại vô cùng rõ ràng, cái gọi là che chở, tuyệt đối không phải hắn buông tha Mặc Vũ là có thể đổi!
Trước mặt tử vong, Mặc Vũ mềm yếu, nhưng sau khi thoát khỏi hiểm cảnh, sẽ biến thành xấu hổ và sát khí.
Từ trước tới giờ mạng sống không phải là thỏa hiệp mà ra, mà là giết đi ra.
Đối với Bạch Nhạc mà nói, có thể một đường bảo vệ Vân Mộng Chân đi tới cuối cùng, thu được truyền thừa hạch tâm của thượng cổ cấm địa, cũng đã đủ rồi.
Cho dù vì vậy mà phải trả bằng tính mệnh, cũng không có gì lớn lắm.
- Phốc!
Lúc Nghịch Ma Kiếm trong tay chém xuống lần nữa, đầu Mặc Vũ chợt bay lên cao, kèm theo một tiếng gào thét cuối cùng của hắn đồng thời từ trên không trung rơi xuống!
Dường như Nghịch Ma Kiếm lộ ra một đạo quang mang yêu dị, uy hiếp toàn bộ thiên địa!
Giờ khắc này, cho dù là Tiêu Dật Phong và Nhậm Tiêu Dao, cũng không khỏi trở nên sợ hãi, chợt dừng truy kích Bạch Nhạc, tránh ra thật xa.
Mặc Vũ chết, thực sự khiến cho bọn hắn bị chấn động quá mạnh.
Giờ khắc này Bạch Nhạc giống như Ma Thần, cứ như vậy đạp ở trong hư không, một người kinh sợ toàn bộ thiên địa.
Ùng ùng!
Cùng lúc đó, kẽ hở trong bầu trời cũng triệt để tan vỡ, lộ ra một cái thông đạo, nối thẳng đến Đạo Lăng Sơn.
Lạnh cả tim, gần như trong nháy mắt, Tiêu Dật Phong là người thứ nhất bay ra ngoài thượng cổ cấm địa.
Đến giờ phút này, hắn mới chính thức sợ hãi, cho dù trên người Bạch Nhạc có nhiều bảo vật hơn nữa, hắn cũng không dám mơ ước.
Hơn nữa... Hắn nhất định phải nhanh chóng truyền tin tức đi!
Bây giờ Bạch Nhạc, mang đến cho hắn áp lực quá lớn, bất kể như thế nào, hắn cũng không thể để Bạch Nhạc còn sống rời khỏi Đạo Lăng Sơn.
Bản thân hắn không làm được, thì nhất định phải truyền tin tức đi, truyền tới Đạo Lăng Thiên Tông, truyền vào tam đại Thiên Tông, thậm chí trong tai toàn bộ cao thủ Chính Đạo.
- Bạch Nhạc chính là truyền nhân Ma Quân Yến Bắc Thần, khẩn cầu chư vị tiền bối mau mau xuất thủ tru diệt!
Tiêu Dật Phong vừa mới bay ra khỏi thượng cổ cấm địa, thậm chí còn chưa thấy rõ tình huống bên ngoài, đã cao giọng la lên.
Như này có vẻ hơi thất thố, thế nhưng tin tức này thực sự quá chấn động, cũng quá quan trọng, đủ để xóa sạch một điểm thất thố nho nhỏ này.
Tiêu Dật Phong vốn tưởng rằng mình hô lên tin tức này, chắc chắn sẽ khiến toàn trường náo động, sẽ có đủ loại người tranh nhau hỏi mình chi tiết mới đúng.
Thậm chí trong đầu hắn còn đang chỉnh lý suy nghĩ, cân nhắc xem sự tình nào trong thượng cổ cấm địa có thể nói thật, cái nào cần che giấu.



Bạn cần đăng nhập để bình luận