Thái Thượng Kiếm Tôn

Chương 438 - Ước hẹn ba chiêu



Chương 438 - Ước hẹn ba chiêu




Nhìn Chu Mộng Dương, trong lòng Bạch Nhạc không khỏi có chút cảm động.
Bởi vì cái chết của Lý Phù Nam, giữa Hàn Sơn và mình đã có ngăn cách, nhưng dù thế, Chu Mộng Dương vẫn nguyện ý ra tay giúp mình, giúp Bạch gia, phần ân tình này, Bạch Nhạc há có thể không cảm động.
Chỉ là, cảm động thì cảm động, lần này Bạch Nhạc đi về sớm đã có kế hoạch và tính toán của riêng mình, dù đối mặt Chu Mộng Dương, hắn cũng sẽ không dễ dàng nhượng bộ.
- Chu trưởng lão, ngươi nói thì hay lắm, nhưng rốt cục không phải vẫn là ỷ lớn hiếp nhỏ?
Cười lạnh một tiếng, Bạch Nhạc khinh thường nói:
- Ngươi tế ra Tinh Cung, đừng nói ba chiêu, ngay cả một chiêu ta đều không đỡ được.
- Dù sao giữa ta và Bạch gia cũng chẳng có quan hệ gì, lần này đến đây chẳng qua là được Huyết Ảnh Ma Tông phó thác, ngươi là cường giả Tinh Cung Cảnh, ta không phải đối thủ của ngươi, tự nhiên sẽ có người Huyết Ảnh Ma Tông đến xử lý, đâu liên quan gì tới ta.
Biếng nhác đứng dậy, Bạch Nhạc nghiễm nhiên tỏ vẻ, ngươi muốn tới, ta liền đi.
Chân mày hơi nhảy, Chu Mộng Dương không khỏi cảm thấy có chút vướng tay.
Hắn muốn nhúng tay chuyện Bạch gia, cái đó không sai, nhưng trên thực tế, trong lòng hắn rõ ràng, bằng sức mình hắn, khó mà ngăn cản được Huyết Ảnh Ma Tông, dù đuổi đánh tên trước mặt đi rồi, rất nhanh cũng sẽ có người Huyết Ảnh Ma Tông khác đến tiếp thủ.
Trừ phi hắn một mực ở lại Bạch phủ, bằng không liền không ngăn cản được, đây là đại thế!
Quan trọng hơn hết là, hiện tại hắn chẳng qua là mượn thân phận Bạch Mộc đến đây, nhưng trên thực tế, toàn bộ Hàn Sơn sớm có quyết định thống nhất, không nhúng tay vào chuyện này.
Hắn ngẫu nhiên xuất thủ đánh đuổi đối phương một lần thì không sao, nhưng nếu một mực ở lại chỗ này, nhúng tay can dự, sợ rằng không cần cao thủ Huyết Ảnh Ma Tông đến, Hàn Sơn sẽ trực tiếp hạ lệnh bắt hắn rời đi.
Nghĩ vậy, sắc mặt Chu Mộng Dương càng thêm khó coi.
- Chu trưởng lão, không phải ngươi nói đỡ ngươi ba chiêu ư? Chúng ta không ngại đánh cuộc một phen, thế nào?
Nhìn vào Chu Mộng Dương, Bạch Nhạc đột nhiên mở miệng nói:
- Ngươi không sử dụng Tinh Cung, ta đỡ ngươi ba chiêu! Nếu không đỡ được, ta có thể bảo đảm, tuyệt không đụng tới Bạch gia, dù cho Bạch Nhạc đi về, cũng tuyệt không cầm những người này uy hiếp hắn!
- Chẳng qua, nếu ta ngăn trở được, ngươi chẳng những phải lập tức rời đi, đồng thời bồi ta ba nghìn linh thạch! Thế nào, ngươi dám đánh cuộc không?

Ngươi dám đánh cuộc không?
Thoáng chốc đó, dù là Chu Mộng Dương đều không khỏi da đầu tê rần!
Chu Mộng Dương không phải mao đầu tiểu tử mới vào giang hồ, vừa nghe nói thế, lập tức liền ý thức được, đối phương căn bản đang đào hầm cho hắn, điều duy nhất khiến hắn nghĩ không thông chính là, dựa vào đâu mà tiểu tử này lớn gan đến thế?
Tinh Cung Cảnh và Linh Phủ Cảnh tuyệt đối là hai khái niệm hoàn toàn khác biệt, dù không sử dụng Tinh Cung, uy lực cũng quyết không phải một tên tiểu tử Linh Phủ trung kỳ như hắn có thể gánh được.
Ba chiêu, nếu mình tâm ngoan thủ lạt chút, thậm chí có khả năng đương trường đánh chết đối phương.
Bốc lên rủi ro lớn như vậy để cược ba nghìn linh thạch, đây là tự tin lớn đến cỡ nào?
Bình tĩnh nhìn vào Chu Mộng Dương, Bạch Nhạc không mở miệng thúc giục, chỉ yên ắng chờ đợi Chu Mộng Dương làm ra lựa chọn.
Không, thật ra không thể nói là lựa chọn.
Ước hẹn ba chiêu, bản thân vốn là do Chu Mộng Dương đề ra, bây giờ Bạch Nhạc ngay mặt nói ra những lời này, nơi nào còn có khả năng cự tuyệt!
Nghĩ vậy, trong lòng Bạch Nhạc không khỏi có chút áy náy.
Đánh cuộc này vốn là hắn gài đối phương, bởi vì vô luận thắng thua, hắn đều sẽ không tổn thất gì cả, có thể nói là đang lừa linh thạch của Chu Mộng Dương.
Hành vi này cố nhiên vô sỉ, nhưng trên thực tế, Bạch Nhạc cũng là bị bức đành chịu.
Muốn tiếp tục tu luyện Thông Thiên Ma Thể, trừ đủ loại linh dược ra, còn tất phải cần lượng lớn linh thạch.
Linh dược, hắn đã gạt được từ chỗ Huyết Ảnh Ma Tông, Mộ Dung Thiên Kiếm chính đang không tiếc đại giá thu thập cho hắn, nhưng linh thạch lại không thể cũng gạt từ trên thân Mạc Vô Tình được!
Trước đó ở Thất Tinh Tháp, Bạch Nhạc giết không ít đệ tử Huyết Ảnh Ma Tông, nhưng thực ra, linh thạch lục soát ra được lại chẳng qua chỉ hơn ngàn viên, mặc dù cộng cả số Bạch Nhạc vốn có, lượng thiếu hụt vẫn rất nhiều.
Nếu có thể gạt được ba nghìn linh thạch từ trên thân Chu Mộng Dương, cộng thêm số có sẵn, ước chừng mới đủ dùng.
Chu Mộng Dương nói thế nào cũng là cường giả Tinh Cung Cảnh, đối với hắn mà nói, ba nghìn linh thạch tuy không ít, song chưa đến mức khó mà lấy ra được.
Chỉ cần vượt qua cửa ải trước mắt này, ngày sau tự nhiên không thiếu cơ hội hồi báo Chu Mộng Dương.
- Được!
Nhìn vào Bạch Nhạc, Chu Mộng Dương nhíu mày trầm giọng đáp:
- Chẳng qua, lão phu nói trước, nếu ngươi không tiếp nổi, bởi vậy mà bị thương hay thậm chí bỏ mạng, thì cũng đừng trách lão phu ỷ lớn hiếp nhỏ!
Bật cười, Bạch Nhạc nhẹ nhàng bước ra trước một bước, nháy mắt, ma khí trong cơ thể đột nhiên sôi trào, cả người trực tiếp rơi trên mặt hồ, đạp nước mà đứng.
Bàn tay khẽ lật, làm động tác thỉnh mời, Bạch Nhạc hờ hững nói:
- Chu trưởng lão, mời!



Bạn cần đăng nhập để bình luận