Thái Thượng Kiếm Tôn

Chương 207 - Khổ hình ép hỏi



Chương 207 - Khổ hình ép hỏi




Tương tự, Bạch Nhạc cũng không thích khổ hình tra tấn, nhưng chỉ cần nghĩ đến huyết cừu của cha mẹ, hắn nhất định phải sử dụng khổ hình để từ trong miệng đối phương ép hỏi ra tin tức và manh mối của Huyết Ảnh Ma Tông. Giống như có một đôi tay vô hình đang đẩy hắn về phía trước.
- Răng rắc!
Lập tức, chân Bạch Nhạc lại đạp lên trên bàn tay đó,với lực lượng thân thể hiện giờ của Bạch Nhạc, cho dù không sử dụng linh lực, căn bản không phải là Lý Húc Ngang có khả năng thừa nhận, trong phút chốc, xương cốt của toàn bộ bàn tay đều bị giẫm nát, huyết nhục mơ hồ, cơ hồ thành một đống thịt nát.
- A!
Một tiếng hét thảm vang lên, Lý Húc Ngang trực tiếp đã bị đau tới hôn mê bất tỉnh.
Chỉ là, Bạch Nhạc đã hạ quyết tâm phải từ trong miệng hắn hỏi ra chân tướng, làm sao có thể cho hắn cơ hội ngất xỉu, cúi người xuống, bàn tay vỗ một cái, một cỗ linh lực đột nhiên rót vào trong cơ thể Lý Húc Ngang, cường hành lay tỉnh hắn.
- Đừng, Nhạc thiếu gia,ta biết sai rồi, ta thực sự không phải cố ý, xin ngươi tha cho ta đi.
Trong nháy mắt tỉnh táo lại, Lý Húc Ngang lập tức giãy dụa đứng lên, quỳ trên mặt đất khóc tới nước mũi nước mắt chứa chan, ra sức kêu rên cầu xin tha thứ.
Nếu trong lòng Bạch Nhạc có một chút do dự và hoài nghi, nhìn thấy thảm trạng này của Lý Húc Ngang, chỉ sợ cũng sẽ tâm sinh không đành lòng.
Theo Lý Húc Ngang, tuy Bạch Nhạc lợi hại, nhưng dẫu sao vẫn nhỏ tuổi, hơn nữa nghe nói xuất phát từ tông môn chính đạo, chỉ cần hắn cắn chặt răng, dưới tình huống không có chứng cớ rõ ràng, Bạch Nhạc không thể làm gì hắn.
Đạo lý rất đơn giản, bởi vì người trong chính đạo đều giảng quy củ, có mấu chốt.
Không thể không nói, phán đoán này của Lý Húc Ngang không tính là sai, đổi lại là bất kỳ một đệ tử chính đạo nào, đến loại tình trạng này, chỉ sợ đều sẽ do dự, cho dù chỉ có một chút hoài nghi, tất nhiên sẽ không ép hỏi được nữa.
Đáng tiếc, trò này căn bản không có bất kỳ ý nghĩa gì ở trước mặt Bạch Nhạc.
Từ lúc ban đầu, đây là bố cục mà Bạch Nhạc cố ý thiết kế, căn bản chính là mượn cơ hội tu luyện lần này, chờ đối phương tự chui đầu vào lưới, hơn nữa Bạch Nhạc từ trong xương tủy có tự tin, cực độ, căn bản không tin mình sẽ phán đoán sai.
Quan trọng nhất là... Bạch Nhạc đâu phải là người trong chính đạo thực sự.
Bắt đầu từ lúc đạt được truyền thừa của Thông Thiên Ma Công, Bạch Nhạc tự nhiên sẽ chịu một số ảnh hưởng, tuy ngoài mặt là đệ tử chân truyền của Linh Tê Kiếm Tông, đệ tử chính đạo rễ thẳng mầm tươi, nhưng, từ trong xương tủy, Bạch Nhạc lại vẫn là một Ma tu.
Cái gì là ma? Chính là cầu tùy ý vui sướng!
Bạch Nhạc có lẽ vẫn không phải là ma chân chính, nhưng theo không ngừng tu luyện Thông Thiên Ma Công, cũng càng lúc càng có thể cảm nhận được loại bản chất của ma này.
Lấy ơn báo oán nghe thì cao thượng lắm, nhưng làm sao có khoái ý bằng có ân oán rõ ràng?
Ma, sở dĩ không thể cấm được, bất kể chính đạo chèn ép thế nào cũng không tiêu vong, trên căn nguyên, chính bởi vì phần tùy ý vui sướng này.
Trong bất tri bất giác, Bạch Nhạc kỳ thật sớm đã nghiêng về phía tâm tính của một Ma tu.
Bất kể là tập sát Bạch Vinh và Bạch Thương Hải, hay là trảm sát những đệ tử của Huyết Ảnh Ma Tông đó, đều khiến Bạch Nhạc cảm nhận được một loại khoái ý của báo thù, mà cái này chính là ma!
- Răng rắc!
Trong mắt hiện lên một tia sắc lạnh, tay tóm một cái, Bạch Nhạc lại bẻ gãy cánh tay của Lý Húc Ngang,
- Không sao, đêm còn rất dài, cái chúng ta có là thời gian để chậm rãi tán gẫu, ngươi rồi sẽ nhớ ra một số chuyện mà ta cảm thấy hứng thú.
Sự đau đớn ở cánh tay, lại không bằng sợ hãi trong lòng lúc này.
Lý Húc Ngang cơ hồ đã sắp điên rồi, đây còn là tiểu thiếu gia rất dễ nói chuyện trong ấn tượng của hắn sao?
Lúc này, hắn từ trên mặt Bạch Nhạc, không nhìn ra một chút thương hại và không đành lòng nào, chỉ có lạnh lùng và tàn nhẫn.
Cơ hồ trong nháy mắt hắn đang ngây người, một cánh tay còn lại cũng bị Bạch Nhạc dễ dàng bẻ gãy.
- Tiểu thiếu gia, ngươi không thể làm như vậy, ta là từ nhỏ nhìn ngươi lớn lên, sự trung thành của ta đối với Bạch gia, có trời cao chứng giám!
Ôm một tia lòng cầu may cuối cùng, Lý Húc Ngang tiếp tục gào khóc,
- Là một đệ tử chính đạo, hành vi như vậy, có khác gì những ma đầu của Huyết Ảnh Ma Tông? Nếu lão gia phu nhân ở dưới lòng đất có biết, nhất định sẽ vô cùng đau đớn.
- Trung thành à?
Trong mắt lộ ra một tia khinh miệt, Bạch Nhạc lạnh lùng nói,
- Không bằng ngươi mổ tim ra cho ta xem, nếu thực sự không phải màu đen, ta sẽ xin lỗi bồi tội ngươi, thế nào?
- ...
Một câu này lại khiến Lý Húc Ngang từ tận đáy lòng dâng lên cảm giác sợ hãi khó có thể diễn tả bằng lời, đó là một loại băng hàn thấm vào cốt tủy.
- Răng rắc!
Đá ra một cước, hai chân đang quỳ của Lý Húc Ngang cũng bị đá gãy, Bạch Nhạc lại vẫn chậm rãi mở miệng nói,
- Nếu phụ mẫu ta ở dưới lòng đất có biết, nhìn thấy loại súc sinh bán chủ cầu vinh như ngươi, chắc hẳn đã sớm một đao làm thịt rồi... Đương nhiên, phụ mẫu ta tâm tính thiện lương, có lẽ sẽ không tra tấn ngươi! Nhưng ta không bận tâm, huyết cừu của cha mẹ là không đội trời chung, bất kể dùng thủ đoạn gì,thù này, ta cũng nhất định phải báo!



Bạn cần đăng nhập để bình luận