Thái Thượng Kiếm Tôn

Chương 510 - Suy đoán của Bạch Nhạc (2)



Chương 510 - Suy đoán của Bạch Nhạc (2)




Ngoại trừ Huyết Ảnh ma quân thân mang tội nghiệt nặng nề nên không hề sợ hãi, cả Tử Dương chân nhân và Tinh Hà lão tổ đều tuyệt đối không muốn để bản thân dính vào những chuyện tội nghiệt này, nên lúc ra tay họ đã cực kỳ cẩn thận, gần như đúng lúc dùng sức mạnh kinh hoàng của Tinh Hải Kính cưỡng chế áp chế được sát trận khi vừa chạm vào nó.
Đồng thời lúc này, đệ tử Thập Tinh Tông, đệ tử Huyết Ảnh Ma Tông cùng với đám người Văn Trạch đang đứng chờ xung quanh cũng lần lượt nắm lấy cơ hội xuyên qua sát trận, trực tiếp xâm nhập vào Thanh Vương Lăng.
Ngoại điểm này ra, còn có một đám người tu hành không biết dò được tin tức từ đâu cũng nhân cơ hội xâm nhập vào.
Trên đời này làm gì có bức tường nào có thể chắn gió, càng huống chi Ngô Tuyết Tùng vốn không có ý che giấu, như vậy liền sẽ có một đám người đi sớm một bước để nắm bắt cơ hội này.
Trên thế giới này, cơ hội luôn để dành cho những người có chuẩn bị.
Những người này có lẽ thật sự có cơ hội có được kho báu bí mật của Thanh Vương, nhưng đối với bọn họ mà nói, chỉ cần có thể đi vào được bên trong thì cũng được xem là một thu hoạch lớn rồi.
Cho dù không có được gì, chỉ cần không chết thì trải nghiệm như thế này cũng đã là một cơ duyên hiếm có.
Từ lúc chạm vào sát trận cho đến lúc lần nữa phong ấn sát trận, cả quá trình này chỉ tốn thời gian nửa nén nhang, nhưng những người nhân cơ hội xâm nhập vào bên trong Thanh Vương Lăng đã phải trên một trăm người.
Nhìn thấy cảnh tượng này, trên mặt Ngô Tuyết Tùng không có bất cứ phản ứng gì, nhưng thực tế trong lòng hắn lại đang cười lạnh.
Nếu như Thanh Vương Lăng dễ dàng xâm nhập như vậy, e là hắn sớm đã một mình đi vào trong lấy Thanh Vương Bí Tàng rồi. chứ cần gì phải đợi nhiều năm như thế?
Cộng thêm khả năng đối phương tự tàn sát lẫn nhau, hiện tại có hơi trăm người, nhưng cuối cùng có thể thật sự sống sót ra ngoài e rằng không đến một nửa, hơn nữa chỉ là một nửa nhỏ mà thôi!
Cho dù là ba vị lão tổ, bây giờ sợ là sắp không cười được nữa rồi!!!
Ầm ầm ầm…
Lại một tiếng rầm rầm vang lên, cho dù bị nhốt ở nơi đây, Bạch Nhạc cũng có thể cảm nhận được sự chấn động của cả Thanh Vương Lăng.
Nhìn thấy ánh sáng trước mặt nhạt đi vài phần, Bạch Nhạc nhanh chóng nắm lấy cơ hội, lần nữa dùng Côn Ngô Kiếm chém xuống.
Giống hệt như dự tính, sát trận bị va chạm, sức mạnh của cả Thanh Vương Lăng đều bị chuyển đi, sự khống chế đối với Bạch Nhạc đương nhiên sẽ tản ra bớt, cuối cùng hắn cũng bắt được cơ hội chém nát bức màn ánh sáng, thoát ra ngoài.
Trên bầu trời tối đen như mực đột nhiên xuất hiện nhiều vết nứt nhỏ, cùng với cơn rung lắc dữ dội, Tô Nhan có thể cảm nhận được rõ ràng đang có rất nhiều sinh khí tràn vào cùng với vết nứt này, việc này cũng khiến cảm giác cứng ngắc trên người nàng ta đỡ đi rất nhiều.
Rút kinh nghiệm lần trước, Tô Nhan đương nhiên biết rất rõ kết quả khi va chạm vào sát trận của Thanh Vương Lăng.
Chỉ là so với lần trước, lần này Tô Nhan còn nhìn thấy rất nhiều thân ảnh, tuy rằng không biết tại sao, nhưng Tô Nhan có thể khẳng định, có rất nhiều người đã xâm nhập vào Thanh Vương Lăng, hơn nữa những người này không hề yếu.
Nếu là lúc trước, Tô Nhan đương nhiên không muốn có người đến tranh đoạt Thanh Vương Bí Tàng với mình, nhưng tình huống bây giờ đã hoàn toàn khác trước.
Tô Nhan không biết Bạch Nhạc đã gặp phải chuyện gì trong Thanh Vương Điện, nhưng lâu như vậy mà Bạch Nhạc vẫn chưa ra ngoài, nàng ta liền biết mọi chuyện đã rắc rối rồi.
Tình hình này đối với Tô Nhan mà nói, dù là ở đây hay ở Thanh Vương Bí Tàng thì cũng là nấm mồ tràn đầy sát khí.
Vào thời khắc này, trong đầu Tô Nhan đột nhiên lướt qua vô số ý nghĩ.
Nàng ta vẫn muốn ở đây đợi Bạch Nhạc, nhưng trong lòng thầm hiểu được chắn chắn trong những người xâm nhập vào Thanh Vương Lăng sẽ nhanh chóng có kẻ xông vào nơi này, mà việc này đối với nàng ta chắc chắn không phải chuyện tốt.
Nàng ta không muốn bất kỳ ai biết việc mình đã sớm vào được Thanh Vương Lăng, càng không muốn người khác biết Bạch Nhạc cũng đã vào Thanh Vương Lăng.
Như vậy, nếu tiếp tục ở lại chỗ này sẽ cực kỳ ngu ngốc, không bằng nhanh chóng rút lui, sau đó giả vờ như vừa mới vào, đảo lộn thị phi, rồi từ từ nghe ngóng tin tức.
Tô Nhan nghĩ đến đây liền nhanh chóng rời khỏi phạm vi của Thanh Vương Điện, sau đó nàng ta án theo sự quen thuộc mấy ngày nay của mình với Thanh Vương Lăng, rất nhanh đã an toàn ra ngoài.

Keng!!!
Bạch Nhạc rút kiếm rất nhanh, đúng vào thời khắc quan trọng khi sát trận bị va chạm. Đối phương còn chưa kịp phản ứng, lưỡi kiếm đã chém xuống quan tài.
Chỉ nghe thấy một tiếng rắc vang lên, quan tài Thanh Vương bị một nhát kiếm này chém ra vết nứt dài ba tấc.
Trên quan tài Thanh Vương tràn ra một màn ánh sáng, trung hòa sức mạnh của cả thanh kiếm lớn, bằng không với sức mạnh của Côn Ngô Kiếm, một kiếm này có thể trực tiếp chém đứt quan tài.
- Tiểu tử, ngươi tìm chết!!!
Giọng nói kiếm linh đột ngột vang lên, một ánh sáng kiếm màu xanh đáng sợ chém về phía Bạch Nhạc.
Ầm…



Bạn cần đăng nhập để bình luận