Thái Thượng Kiếm Tôn

Chương 1283 - Ngươi là người, ta là tiên



Chương 1283 - Ngươi là người, ta là tiên




Đúng là bây giờ phản ứng của Vân Mộng Chân hơi bất thường.
- Ngây thơ!
Vân Mộng Chân lạnh lùng liếc nhìn Bạch Nhạc, trên mặt nàng lộ ra một chút lãnh đạm, nói:
- Bạch Nhạc, ngươi cho rằng ngươi là ai? Ngươi có tư cách gì mà chất vấn ta?
Chỉ một câu nói này ngay lập tức khiến tất cả mọi người lặng phắc. Ngay cả Bất Tử Thanh Vương lúc này cũng hơi nheo mắt lại.
Lần đầu tiên nhìn thấy Vân Mộng Chân, ông ta cũng đưa ra nhận định giống như Bạch Nhạc, nhưng những lời của Vân Mộng Chân lại khiến ông ta do dự.
Bản thân ông ta là người đoạt xá trọng sinh, cho nên ông ta hiểu rõ, đoạt xá chính là xóa bỏ thần hồn của đối phương, sau đó chiếm giữ thân thể của đối phương, nhưng lại không thể biết được ký ức của đối phương.
Nếu như Vân Mộng Chân thực sự nhớ Bạch Nhạc, e rằng có thể không phải trường hợp bị đoạt xá.
Bạch Nhạc nhìn chằm chằm vào Vân Mộng Chân, hắn trầm giọng nói:
- Ta không có tư cách?
- Đương nhiên không có!
Vân Mộng Chân nhìn Bạch Nhạc với vẻ khinh bỉ, nói:
- Bạch Nhạc, ngươi thật sự cho rằng tình yêu nam nữ có thể ảnh hưởng đến cuộc đời của ta sao? Tất cả những chuyện trong quá khứ chỉ là tình kiếp của ta mà thôi! Thân là Đạo Lăng Thánh Nữ, trọn đời phụng đạo mới là số mệnh của ta, còn ngươi, chẳng qua chỉ là một đoạn hồi ức không đáng chú ý trong đó.
Sau khi nghe được những lời này, sắc mặt của Bạch Nhạc thay đổi rất nhiều, hắn gần như không thể đứng vững.
Nãy giờ Bạch Nhạc cứ nhìn chằm chằm vào mắt Vân Mộng Chân, nhưng hắn không thể nhìn thấy một chút cảm xúc nào trong đó.
- Không thể, không thể nào! Ta đã nói, ta không tin vào số mệnh! Vân Mộng Chân, trên đời này căn bản không có số mệnh.
Bạch Nhạc gần như là nghiến răng, hắn lại lên tiếng.
Những lời này gần như là hét lên, cũng là lời miêu tả chân thực nhất lòng Bạch Nhạc.
Ta không tin vào số mệnh.
Kể từ khi hắn nói những lời này với Vân Mộng Chân tại Linh Tê Kiếm Tông, sáu từ này gần như là nguồn động lực đã hỗ trợ hắn suốt chặng đường đến hiện tại.
Ngay cả trong những lúc nguy hiểm và tuyệt vọng nhất, Bạch Nhạc cũng không bao giờ gục ngã chứ đừng nói là nghi ngờ.
Nhưng bây giờ, khi hắn nhìn thấy bộ dáng hững hờ của Vân Mộng Chân, dường như mọi thứ đã trở thành hạt bụi, làm sao hắn có thể không cảm thấy đau khổ.
- Bốn năm.
Vân Mộng Chân nhìn Bạch Nhạc, vẻ mặt nàng vẫn không thay đổi một chút nào, bình thản nói:
- Bạch Nhạc, ngươi vẫn ngây thơ như lúc trước, không chút thay đổi!
- ...
Câu nói này khiến sắc mặt Bạch Nhạc tái nhợt.
- Bốn năm trước, khi ở trên Thiên Tâm Phong, ta đã nói với ngươi... lần đó đi rồi, không ngày trở lại. Chỉ là ngươi vẫn đang mơ mà thôi. Thế tục cho tới bây giờ cũng không chịu nổi một đòn, khi đứng trước đại đạo, những thứ này đều không đáng nhắc tới.
Phụt...
Nghe thấy thế, Bạch Nhạc không nén nổi mà phun ra một búng máu.
Máu từ tim.
Một ngụm máu này chính là giọt máu đầu tim.
Nếu trước đây Bạch Nhạc còn nghi ngờ, thì khi nghe được những lời này, hắn hoàn toàn mất hết hy vọng.
Lúc trước khi ở trên Thiên Tâm Phong, hắn và Vân Mộng Chân đã nói chuyện với nhau rất nhiều, không ai khác có thể biết những gì hắn đã nói với Vân Mộng Chân, có thể nói những điều này, gần như đã chứng thực được thân phận của nàng.
Không có cái gọi là đoạt xá, chỉ là bây giờ Vân Mộng Chân đã thay đổi mà thôi.
Dường như mọi tình cảm lẽ ra thuộc về người bình thường, đã bị lột sạch hoàn toàn, tuyệt tình tuyệt tính.
- Vân Mộng Chân, rốt cuộc thì trong Ngũ Thải Tiên Cung, nàng đã trải qua những gì?
Trên mặt Bạch Nhạc lộ ra vẻ mặt bi thương, hắn lại nói.
Tất cả những gì trải qua trong Thượng Cổ Cấm Địa vẫn còn in đậm trong tâm trí, Bạch Nhạc có thể chắc chắn rằng ít nhất Vân Mộng Chân lúc đó vẫn không hề thay đổi, chuyện cùng nhau vào sinh ra tử nhất định không phải là giả tạo.
Sự khác biệt duy nhất là trong Ngũ Thải Tiên Cung. Nếu có bất cứ điều gì thay đổi Vân Mộng Chân, thì đó phải bắt đầu từ nơi đó.
Trong mắt Vân Mộng Chân lộ ra vẻ thương hại, nàng chậm rãi nói:
- Ngươi đoán đúng rồi! Nhưng đáng tiếc... điều đó đối với ta bây giờ chẳng có ý nghĩa gì. Bạch Nhạc, kể từ một khắc kia khi ta bước chân vào Ngũ Thải Tiên Cung, ngươi và ta đã mãi mãi cách xa nhau như trời với đất. Ngươi là người, ta là tiên.
Tiên.
Lời này nói ra, Ninh Giang, Diệp Huyền và cả Bất Tử Thanh Vương, những người thực sự biết rõ tình hình cụ thể bây giờ, không khỏi đồng thời biến sắc.
- Trên Hóa Hư, gọi là tiên.
Vân Mộng Chân lạnh lùng phun ra những lời này, nàng bình tĩnh nói tiếp:
- Tuyệt tình tuyệt tính, gọi là tiên.
- Tuyệt tình tuyệt tính.
Bạch Nhạc chậm rãi lặp lại bốn chữ này, rốt cuộc hắn đã hoàn toàn mất hết hi vọng.
- Hahahaha, tuyệt tình tuyệt tính… Thì ra là như vậy! Nàng là tiên, ta là người… Thì ra là như vậy, haha!
Giờ phút này mặc dù Bạch Nhạc đang cười to, nhưng trong mắt lại ngập tràn lệ.
Dù thế nào đi nữa, hắn cũng không ngờ chuyến đi tới Thượng Cổ Cấm Địa này lại có kết quả như vậy.
Người gắn bó sinh tử với hắn, người không bao giờ rời bỏ hắn, vậy mà lại thành tiên, tuyệt tình tuyệt tính.



Bạn cần đăng nhập để bình luận