Thái Thượng Kiếm Tôn

Chương 856 - Cường Sát Nhậm Bách Đào (2)



Chương 856 - Cường Sát Nhậm Bách Đào (2)




Cùng lúc đó, Nhậm Bách Đào ở trong nước, dùng hết chút lực lượng cuối cùng, mạnh mẽ thi triển thần thông!
- Thủy Trạch... Quốc Độ!
Đối với đệ tử chân truyền Đông Hải Tiên Đảo mà nói, thần thông Thủy Trạch Quốc Độ cũng không tính là bí truyền gì, chỉ cần có tâm, ai cũng có thể học, chỉ là có thể thi triển ra bao nhiêu uy lực, thì do mọi người tìm hiểu.
So với Mâu Kình Thần, cảm ngộ của bản thân Nhậm Bách Đào yếu hơn nhiều, dưới tình huống này, nếu thi triển ở trên bờ, căn bản không có chút lòng tin nào có thể chống đỡ được Bạch Nhạc, nhưng ở trong hồ nước lại không giống nhau.
Phải biết rằng, bản thân Thủy Trạch Quốc Độ phải dựa vào nước, mới có thể tung ra uy lực lớn nhất.
Nếu trận chiến lúc trước giữa Bạch Nhạc và Mâu Kình Thần, diễn ra ở trên Đông Hải, sợ rằng chưa chắc Bạch Nhạc đã có thể thắng dễ dàng như vậy.
Tự nhiên nơi đây kém với Đông Hải mênh mông, nhưng hồ nước này lại lạnh không gì sánh được, một khi dẫn động lực lượng hồ nước, tự nhiên kinh khủng hơn, vấn đề duy nhất ở chỗ, chính Nhậm Bách Đào cũng không có sức chống cự gì với hồ nước lạnh này, đối hắn mà nói, cái đấu pháp này căn bản là một cái tự mình hại mình.
Hắn đang thật sự liều mạng.
Oanh!
Trong nháy mắt, sóng lớn ngập trời, dường như hồ nước xung quanh sôi trào lên, hóa thành một mảnh đầm nước nhỏ, bao phủ cả người Bạch Nhạc vào bên trong, cùng lúc đó, Tinh Cung của Nhậm Bách Đào cũng mạnh mẽ hòa làm một với hồ nước này, hình thành một tòa thủy cung điện.
Chỉ là, hồ nước này quá lạnh lẽo, gần như đông cứng Nhậm Bách Đào trong nháy mắt, Tinh Cung mạnh mẽ ngưng tụ thủy cung điện nên sinh ra vết nứt, đã có dấu hiệu tan vỡ.
- Bạo!
Trong mắt Bạch Nhạc lộ ra một tia tinh mang, ý niệm hơi động, liền trực tiếp tự bạo thân ngoại hóa thân, giải phóng toàn bộ lực lượng vừa mới thôn phệ ra, hóa thành một cơn lốc khủng bố, cuốn về phía thủy cung điện.
Bạch Nhạc đứng trong thủy trạch, ánh mắt càng lộ ra vẻ lạnh lẽo hơn.
Tới mức này, cho dù đánh đổi một số thứ, hắn cũng muốn chém giết Nhậm Bách Đào, giết tên chủ mưu này, có thể đưa đến tác dụng giết gà dọa khỉ, uy hiếp người khác, để cho đám người Chung Diễm không dám tùy tiện xuất thủ với hắn.
Ùng ùng!
Trong nháy mắt, hai tòa Tinh Cung hung hãn va vào nhau, lực lượng Thôn Thiên Quyết bùng nổ mà ra, mạnh mẽ đánh tan tòa thủy cung điện kia, đầm nước tan vỡ, hóa thành một cơn sóng triều hung hăng đánh vào mặt hồ.
Cùng lúc Tinh Cung bị đánh nát, rốt cục Bạch Nhạc cũng đến gần thân thể Nhậm Bách Đào, hung hăng đập một quyền lên miệng hắn!
Một quyền này mạnh mẽ bực nào!
Chỉ vẻn vẹn một kích, lục phủ ngũ tạng của Nhậm Bách Đào đã bị trực tiếp chấn vỡ, thất khiếu chảy máu hoàn toàn mất đi tất cả sinh cơ!
Bàn tay Nhậm Bách Đào buông lỏng, thi thể liền chìm vào trong hồ nước.
Nhưng mà, cùng lúc Bạch Nhạc đánh chết Nhậm Bách Đào, một ánh mắt không tiếng động rơi vào trên người Bạch Nhạc.
Chỉ vẻn vẹn một cái liếc mắt, đã khiến tinh thần Bạch Nhạc không khỏi căng lên, trong lòng mọc lên một cỗ đau khổ và phức tạp khó diễn tả được.
Vân Mộng Chân!
Bạch Nhạc ngẩng đầu, đón nhận ánh mắt của Vân Mộng Chân, con mắt có vẻ rất bình tĩnh, giống như không nhìn ra nửa điểm dao động trong nội tâm.
Hồ nước nổi lên đợt sóng đánh vào trên người Bạch Nhạc, lạnh đến thấu xương, nhưng lúc này Bạch Nhạc lại giống như không cảm nhận được loại băng lãnh này, cứ như vậy yên lặng đạp ở trên mặt hồ, không đau không buồn không vui.
Vù vù!
Kiếm phong khẽ run lên, trong nháy mắt, một vệt kiếm quang màu trắng chợt xé rách mặt hồ, bay thẳng đến chỗ Bạch Nhạc.
Oanh!
Bạch Nhạc không tránh không né, cứ như vậy đánh ra một quyền, kiếm quang tan vỡ ở trước mặt, đồng thời kích khởi lên một mảnh bọt nước, bắn tung tóe khắp người Bạch Nhạc!
Quần áo vốn đầy vết máu, lúc này càng lộ ra vẻ tang thương.
Nhưng hôm nay, có ai đây dám có nửa phần khinh thị?
- Yến Bắc Thần!
Vân Mộng Chân chậm rãi phun ra cái tên này, sau đó bóng người lóe lên, đạp sóng bước tới, kiếm trong tay chỉ ở Bạch Nhạc phía xa, trong mắt lộ ra một tia sát khí lạnh lùng.
Bạch Nhạc hơi ngẩng đầu, trên mặt giống như lộ ra một nụ cười ngạo nghễ.
- Vân tiên tử, nghe tiếng đã lâu hôm nay gặp mặt quả nhiên danh bất hư truyền.
Từ khi bước vào Quảng Hàn Thiên Cung, Vân Mộng Chân chính là người Bạch Nhạc không muốn gặp nhất, nhưng khi hai người gặp mặt, Bạch Nhạc lại phát hiện, loại bất an trước đó dường như đã biến mất sạch sẽ.
- Giao Côn Ngô Kiếm ra đây!
Trong mắt Vân Mộng Chân lộ ra vẻ băng hàn, lạnh lùng mở miệng nói.
- Giao ra rồi, ngươi có thể không giết ta sao?
Khóe miệng Bạch Nhạc hơi vểnh lên, bình tĩnh hỏi ngược lại.
“...”
Vân Mộng Chân hơi khựng lại, không biết nên đáp lại như thế nào.
Tự nhiên đoạt lại Côn Ngô Kiếm là mục tiêu quan trọng nhất của nàng, nhưng thân là truyền nhân Ma Quân, coi như Yến Bắc Thần giao Côn Ngô Kiếm ra, thì làm sao nàng có thể dừng tay chứ?
Đối với Đạo Lăng Thiên Tông mà nói, chỉ dựa vào thân phận truyền nhân Ma Quân, Yến Bắc Thần cũng đã nên chết rồi.
Bạch Nhạc nhìn Vân Mộng Chân, không tiếp tục hỏi nữa, khóe miệng lộ ra vẻ tự tin.



Bạn cần đăng nhập để bình luận