Thái Thượng Kiếm Tôn

Chương 410 - Xử phạt (3)



Chương 410 - Xử phạt (3)




Quan trọng hơn là... Cục tức này, làm sao nuốt xuống cho được?
Thoáng trầm ngâm khoảnh khắc, tông chủ Thất Tinh Tông lạnh lùng nói:
- Khách khanh Bạch Nhạc, từ thời điểm này bị trục xuất khỏi Thất Tinh Tông, trong vòng mười năm không có lý do chính đáng không được về lại trong tông, thu không tất cả quyền lợi khách khanh, ngươi có phục không?
Trong Thất Tinh Tông, thân phận khách khanh cực kỳ đặc thù, tuy không phải đệ tử Thất Tinh Tông, lại được hưởng đãi ngộ không khác gì đệ tử chân truyền Thất Tinh Tông!
Đấy không chỉ là vấn đề mỗi năm được phát bao nhiêu linh thạch, bao nhiêu đan dược, mà còn bao gồm cơ hội tiến vào Tu Pháp Điện tu hành, nhận nhiệm vụ tông môn, giành lấy cống hiến để đổi tài nguyên, thậm chí là cơ hội từ trong tông môn đổi lấy linh khí, công pháp.
Câu này của tông chủ Thất Tinh Tông bằng với xóa bỏ hết thảy lợi ích Bạch Nhạc có thể được đến từ Thất Tinh Tông trong vòng mười năm!
Bản thân điều này vốn đã tính là xử phạt rất nặng, rốt cuộc cái gọi là tu hành có thể ví như đi thuyền ngược dòng, trong mười năm không được đến tài nguyên tu hành, ắt sẽ bị người khác vung ra, cứ thế hoang phế mười năm.
Khăng khăng, đối với Bạch Nhạc mà nói, đây tựa hồ không tính là xử phạt gì quá nghiêm trọng.
Bản thân Bạch Nhạc vốn không phải người Thất Tinh Tông, tự nhiên cũng không trông đợi thu được bao nhiêu lợi ích từ Thất Tinh Tông! Trục xuất tông môn, mười năm không được phản hồi trong tông, ảnh hưởng đối với Bạch Nhạc hoàn toàn có thể lơ là bất kể, bản thân hắn cũng đâu có ý định ở lại Thất Tinh Tông.
Quan trọng hơn hết là, ở trong Thất Tinh Tháp, Bạch Nhạc đã được đến Thất Tinh truyền thừa, hơn nữa đánh bậy đánh bạ lấy được tiền cược của hai vị lão tổ Huyết Ảnh Ma Quân và Tử Dương Chân Nhân, chừng đó lợi ích tính ra đã đủ nhiều.
Lại thêm, chú ý nghe cho kỹ, là trong vòng mười năm không có lý do chính đáng không được phản hồi trong tông, lại không phải tuyệt đối không được phản hồi trong tông!
Cái gì gọi là không có lý do chính đáng, chừng mực trong đó, quả thực khiến người phải nghĩ lại.
Nếu Dương Bằng giả truyền ý chỉ Tinh Hà lão tổ, cho vời Bạch Nhạc phản hồi trong tông, vậy có tính là vô cớ phản hồi trong tông?
Nếu Bạch Nhạc tu đến Linh Phủ đỉnh phong, sắp khai mở Linh Phủ, yêu cầu phản hồi trong tông để đột phá, vậy có tính vô cớ phản hồi trong tông?
Xử phạt như thế, nếu thực sự chấp hành, tự nhiên nghiêm khắc, nhưng nếu mở một mắt nhắm một mắt, kết quả tự nhiên sẽ khác.
Đương nhiên, vi diệu trong đó, chỉ hiểu chứ không diễn đạt bằng lời.
Song bất kể thế nào, kết quả này đã làm ra được hiệu quả xử phạt, lại khiến Bạch Nhạc có thể nhẹ nhàng tiếp thu, đúng là lưỡng toàn kỳ mỹ!
Quan trọng hơn là, trong xử phạt này còn chôn một cái hố không nhỏ, sợ rằng hiện tại Bạch Nhạc còn chưa ý thức được.
- Bạch Nhạc, nguyện chịu nhận phạt!
Không có nửa điểm do dự, Bạch Nhạc lập tức khom lưng ứng nói.

Trường phong ba cứ thế tiêu tan trong vô hình.
Lập tức bị trục xuất khỏi Thất Tinh Tông, tiệc rượu vốn được chuẩn bị sẵn tự nhiên không thể tiếp tục, tạm biệt một phen, Bạch Nhạc trực tiếp đi ra Thất Tinh Tông.
Hà Tương Tư vốn muốn rời đi theo Bạch Nhạc, lại bị Bạch Nhạc lấy lý do thương thế chưa lành ngăn lại.
Trong lòng Hà Tương Tư cũng rõ ràng, trải qua khảo nghiệm ở Thất Tinh Tháp, nàng đã cách Tinh Cung Cảnh chỉ nửa bước ngắn ngủi, so với rời đi ngay bây giờ, chẳng bằng ở lại tông môn đột phá đến Tinh Cung rồi tính.
Ở Thất Tinh Tông, dù là đệ tử chân truyền đều không được tự tiện rời tông quá lâu, nhưng một khi bước đến Tinh Cung, vậy liền không việc gì phải kiêng kỵ.
Chỉ là, trong lòng Dương Bằng vẫn một mực có chút bất an, đợi sau khi Bạch Nhạc rời đi, liền một đường đến thẳng chỗ Tinh Hà lão tổ.
Mặc dù không biết vấn đề đến cùng xuất hiện ở đâu, nhưng Dương Bằng cứ cảm thấy, tựa hồ tông chủ xử phạt Bạch Nhạc quá nhẹ, điều này hoàn toàn không phù hợp với hình tượng sát phạt quyết đoán của tông chủ trong lòng hắn.
So với người khác, Dương Bằng vốn là hoàn khố có tiếng trong Thất Tinh Tông, vô luận gặp chuyện gì tự mình không giải quyết được, hoặc là nghĩ không thông, tùy thời đều có thể tìm Tinh Hà lão tổ để hỏi.
Đối với người khác mà nói, Tinh Hà lão tổ tựa hồ là tồn tại cao không thể chạm, nhưng với Dương Bằng, đó lại là lão đầu tử nhà hắn, nửa điểm thần bí đều không có.
Một đường xông thẳng đến cung điện Tinh Hà lão tổ, Dương Bằng khoái tốc kể lại một lượt đầu đuôi sự thể cho Tinh Hà lão tổ nghe, sau đó mới uống tranh thủ uống một hớp nước trà, hỏi:
- Lão đầu tử, ngươi nói xem có phải ta đa tâm rồi không?
Yên ắng nghe Dương Bằng nói xong, trong mắt Tinh Hà lão tổ lộ ra vẻ đăm chiêu, nhìn vào mắt Dương Bằng, thần tình nhiều thêm mấy phần an vui.
- Hay lắm, tiểu Bằng nhi nhà ta rốt cục học được tự hỏi! Ngươi có thể nghĩ tới điều này, vậy đã rất tốt.
- Lão đầu tử, ý ngươi là trong này thật có vấn đề?
Tức thì, sắc mặt Dương Bằng hơi biến, không cố được uống trà, vội vàng hỏi.
- Đừng có gấp, lão tổ từ từ giải thích cho ngươi.



Bạn cần đăng nhập để bình luận