Thái Thượng Kiếm Tôn

Chương 874 - Sát Khí Hiển Hiện



Chương 874 - Sát Khí Hiển Hiện




Theo như hắn nói, hắn đến vị trí trung tâm thung lũng mới bị ép trốn về, nhưng dùng đầu ngón chân nghĩ cũng hiểu, cho dù thật sự có loại mãnh thú đủ để uy hiếp hắn, cũng không có khả năng đuổi theo ra khoảng cách xa như vậy, chuyện này không hợp với lẽ thường.
Còn nữa... vừa rồi đối mặt với Yến Bắc Thần, phản ứng của Vệ Phạn Dạ, cũng có vẻ quá ngây thơ!
Mặc dù Vệ Phạn Dạ rất ít lộ diện, nhưng tuyệt đối không đến mức không chịu được như thế, bằng không, hắn cũng không có tư cách trở thành thiên kiêu đủ để lực áp Mâu Kình Thần.
Như vậy, không thể nghi ngờ gì những chỗ khác thường này là chỉ một khả năng. ..
Có bẫy!
Từ lúc vừa mới bắt đầu, Vệ Phạn Dạ trốn về, chính là một cái âm mưu, nhằm vào vị truyền nhân Ma Quân Yến Bắc Thần này.
Trần Minh Dương nghĩ rõ ràng điểm này, đột nhiên trong lòng chấn động dữ dội!
Giả sử cái âm mưu này, do một mình Vệ Phạn Dạ thiết kế thì cũng thôi đi, nhưng từ những dấu hiệu trước mắt đến xem, chỉ sợ bên trong có bóng dáng của vị Đạo Lăng Thánh Nữ kia.
Thậm chí Trần Minh Dương không dám nghĩ sâu thêm thâm ý ẩn chứa trong đó nữa.
Nếu có khả năng, hắn thật muốn bay qua núi xem rõ ngọn ngành, nhưng hôm nay... Hắn lại chỉ có thể ở nơi đây lo lắng suông.
- Yến Bắc Thần... Ngươi sẽ không khiến ta thất vọng chứ?
Đoạn đường này Bạch Nhạc đi rất nhanh!
Mặc dù đúng như Vệ Phạn Dạ nói, không biết đoạn đường này gặp phải bao nhiêu lần yêu thú công kích, nhưng đối với Bạch Nhạc mà nói, hầu như có rất ít yêu thú có thể làm cho hắn cảm thụ được uy hiếp, cước bộ càng từ đầu đến cuối không đình trệ chút nào.
Trong nửa canh giờ ngắn ngủi, Bạch Nhạc đã tiếp cận vị trí trung tâm thung lũng.
Vừa mới bước vào khu vực này, đột nhiên Bạch Nhạc cảm thấy trái tim trở nên căng thẳng, giống như bị thứ gì gắt gao nhìn chằm chằm vào.
- Híz-khà zz Hí-zzz!
Dường như trong lúc mơ hồ, Bạch Nhạc nghe được tiếng rít của độc xà, hắn chợt xoay người, hung hăng dựa đập ra một quyền về phía sau theo bản năng.
Oanh!
Cự mãng lặng yên nhào tới, vừa lúc đánh vào phía trên nắm tay Bạch Nhạc, trong nháy mắt va chạm, đột nhiên khiến cho toàn thân Bạch Nhạc run lên, cũng là lần đầu tiên bị mạnh mẽ ép lui!
Nếu chỉ bàn về lực lượng, ngay cả Thông Thiên Ma Thể đạt tới Thối Cốt Cảnh đại thành, cũng không khủng bố bằng con cự mãng này.
Bạch Nhạc xoay người lại, lúc này mới chú ý tới, cự mãng trước mặt dài khoảng hơn mười thuớc, toàn thân trắng như tuyết, dưới ánh trăng, hai tròng mắt huyết hồng kia càng trở nên chói mắt.
So sánh với nó, một cá nhân có vẻ rất nhỏ bé.
Con ngươi hơi co rụt lại, Bạch Nhạc nhất thời cảm thụ được, sợ rằng con Bạch Mãng này chí ít cũng có thực lực Tinh Cung hậu kỳ, hơn nữa thân thể cực kỳ cứng cỏi, đao kiếm khó thương!
Rất có thể trước đó chính con Bạch Mãng này ép lui Vệ Phạn Dạ về.
Thân hình Bạch Nhạc lóe lên một cái, Thông Thiên Ma Công chợt bộc phát ra, Tinh Cung chợt hiển hiện trên đỉnh đầu, lại đấm ra một quyền.
Ầm!
Hiển nhiên Bạch Mãng đã sớm quen với tu hành giả, nên khi đối mặt Tinh Cung căn bản không sợ hãi chút nào, ngược lại hung quang trong mắt càng hiện, nó vẫy đuôi một cái, cái đuôi thật lớn như một đạo thiểm điện màu trắng, trực tiếp quất về phía Bạch Nhạc.
Cái đuôi hung hãn đánh lên người Bạch Nhạc, cho dù Bạch Nhạc đã dốc hết toàn lực thôi động Thông Thiên Ma Công, cũng vẫn khó có thể chống cự sức mạnh này, cả người trực tiếp bị quất bay ra ngoài.
Nếu là người khác, sợ là lần này đã bị đánh cho đứt gân gãy xương.
Nhưng mà, Bạch Nhạc lại dựa vào Thông Thiên Ma Thể cường đại tiếp tục chống đỡ, chỉ là khí huyết trong cơ thể có chút sôi trào.
Nhưng chuyện vẫn chưa kết thúc ở đây, Bạch Mãng thành công đánh ra một kích, càng không chút do dự nào, thân hình như điện, lần nữa nhào tới Bạch Nhạc, mở cái miệng như bồn máu ra, hung hăng cắn xé hắn.
Trong nháy mắt, Bạch Nhạc cảm thụ được một hồi nguy cơ trí mạng!
Cho dù có Thông Thiên Ma Thể, hắn cũng tuyệt đối không dám để Bạch Mãng tùy ý cắn lên người, con này khác với yêu thú bình thường, Thông Thiên Ma Thể tuyệt đối không đỡ được.
- Vù vù!
Gần như trong nháy mắt bị quất ra ngoài, thần niệm hắn hơi động một chút, Côn Ngô Kiếm chợt xuất hiện trong tay.
Dưới nguy cơ sinh tử, hung tính trong lòng Bạch Nhạc, cũng triệt để bị kích thích ra.
Một kiếm nơi tay, chính là long trời lở đất!
Không nói quá chút nào, nhưng hầu như một thân bản lĩnh của Bạch Nhạc, đều ở trên cây kiếm này, cho dù Thông Thiên Ma Công mạnh mẽ như thế nào, cũng không thể trung hoà tự tin một kiếm nơi tay.
Nhưng cho dù ở chỗ này không có bất kỳ người nào, Bạch Nhạc cũng không dám bại lộ kiếm đạo của mình.
Không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất!
Nếu Vân Mộng Chân thật sự ở trong cái thung lũng này, nói không chừng lúc nào cũng có thể đột nhiên xuất hiện, dưới tình huống như vậy, tự nhiên Bạch Nhạc không dám bại lộ thân phận.
Xem núi như kiếm!
Trong tích tắc, cả người Bạch Nhạc giống như hóa thành một tòa cô phong.
Kiếm thế nhập sơn, hung hãn chém xuống!
Một vệt thanh quang hiện lên, Bạch Mãng không kịp né tránh, thân thể khổng lồ bị một kiếm này mạnh mẽ chém ra một đạo vết thương thật lớn, tiên huyết tuôn trào ra, trong nháy mắt liền nhiễm hồng một mảnh thân thể.



Bạn cần đăng nhập để bình luận