Thái Thượng Kiếm Tôn

Chương 244 - Tinh Hà Kiếm Khí (2)



Chương 244 - Tinh Hà Kiếm Khí (2)




Dưới nguy cơ như vậy, Dương Bằng lại bất chấp mọi giá, trực tiếp dùng nhục thân đâm về phía Lãnh Thiên Thạch.
Một tiếng, một tia màu máu đáng sợ đó đột nhiên cắn nuốt Dương Bằng, nếu là dưới tình huống bình thường, nhiều nhất trong thời gian mấy hơi thở, Dương Bằng sẽ giống như những Thanh Vân Kỵ đang lao lên, nổ thành từng mảnh, chết tức tưởi.
Chỉ là trong nháy mắt nguy cơ hàng lâm, trên người Dương Bằng lại đột nhiên xuất hiện một tia kiếm ý kinh thiên động địa.
Trong nháy mắt đó, kiếm ý sắc bén giống như đột nhiên xé rách bầu trời, trong nháy mắt phá tan màu máu, đánh thẳng tới chỗ yếu hại của Lãnh Thiên Thạch.
Một kiếm này, sáng chói như tinh thần!
Cho dù là Lãnh Thiên Thạch, lúc này trong mắt cũng không khỏi lộ ra một tia sợ hãi.
Thiên uy huy hoàng, thế không thể đỡ!
Cho dù chỉ là một dòng kiếm khí kích phát ra, cũng lộ ra một cỗ uy thế vô địch bẻ gãy nghiền nát.
- Tinh Hà Kiếm Khí, ngươi là hậu nhân của Tinh Hà Lão Tổ?
Nhìn chằm chằm Dương Bằng, Lãnh Thiên Thạch cơ hồ là điên mất.
Trong phút chốc, kiếm khí chui vào cơ thể, chẳng những đánh tan phòng ngự của Lãnh Thiên Thạch, còn khiến hắn trực tiếp bị thương nặng, trên người ít nhất có thêm mấy chục vết thương đáng sợ.
Đây còn là Lãnh Thiên Thạch dựa vào một tia lực lượng huyết tế, nếu không, chỉ bằng vào một kiếm này đã đủ để trảm sát hắn rồi.
- Ha ha ha ha.
Sống sót sau tai nạn, nhìn một dòng kiếm khí đó triệt để tiêu tán, Lãnh Thiên Thạch không nhịn được ngửa mặt lên trời cười to,
- Tinh Hà Lão Tổ thì sao, ngươi chỉ là thực lực Linh Phủ sơ kỳ, cho dù bám kiếm ý vào trên người ngươi, có thể phát huy ra mấy phần uy lực? Hôm nay ta sẽ chém hậu nhân của Tinh Hà Lão Tổ!
Không phải Tinh Hà Lão Tổ không mạnh, mà là Dương Bằng thật sự quá yếu, căn bản không đủ để phát huy ra uy lực của một dòng kiếm ý bám vào trên người hắn.
Trúng Tinh Hà Kiếm Khí mà không chết, Lãnh Thiên Thạch ngược lại càng lúc càng càn rỡ.
Thanh Vân Kỵ nhúng tay vào thì sao?
Tuy bị bức phải mở ra huyết tế trước, nhưng chỉ cần huyết tế hoàn thành, có thể trảm sát Bạch Nhạc và hậu nhân của vị Tinh Hà Lão Tổ này, chính là công lớn hơn tội!
Về phần hành động này có thể sẽ chọc giận vị Tinh Hà Lão Tổ kia, hắn lại không hề bận tâm, nói chung Huyết Ảnh Ma Tông trước giờ cũng không định chung sống hoà bình với Thất Tinh Tông, Tinh Hà Lão Tổ ngươi có năng lực thì cứ tới tìm ta là được.
Vươn tay ra, Lãnh Thiên Thạch lại tom tới tim Dương Bằng!
Một cái tóm này nếu đúng chỗ, chỉ sợ Dương Bằng trực tiếp sẽ bị phá rách bụng, tim cũng bị bóp nổ!
Nhưng mà, cơ hồ là đồng thời, một đạo thân ảnh đột nhiên xuất hiện trước người Dương Bằng, dùng lưng đỡ một trảo này của Lãnh Thiên Thạch, kéo Dương Bằng ra ngoài.
Quần áo rách nát, sau lưng Bạch Nhạc bị cào ra một vết thương sâu thấy xương, trong nháy mắt máu tươi đã áo trắng.
Một kích này, dường như đã đủ thảm thiết, nhưng trong mắt Lãnh Thiên Thạch lại hiện lên vẻ hoảng sợ không thể tin nổi.
Lực lượng của một trảo này khủng bố cỡ nào, hắn biết rõ hơn bất kỳ ai, dùng nhục thân để đỡ, thân thể của Bạch Nhạc nên trực tiếp bị xuyên qua mới đúng, đây vốn là công kích đủ để trí mạng.
Nhưng lại chỉ để lại một vết thương cho Bạch Nhạc, sao có thể như vậy được?
Cho dù là Ma tu nổi danh có thân thể cường hãn, sợ rằng vẫn không làm được điểm này, một người trong huyền môn như Bạch Nhạc, sao lại có nhục thân đáng sợ như vậy?
Chỉ là, dưới tình huống hiện tại, căn bản không có thời gian cho hắn nghĩ nhiều.
Trong nháy mắt cứu được Dương Bằn, bàn tay Bạch Nhạc thuận thế đoạt lấy kiếm trong tay hắn, trong mắt lộ ra một tia kiên quyết, Bạch Nhạc trầm giọng nói,
- Dương huynh, phiền ngươi cho mượn kiếm dùng một chút!
Sự cấp tòng quyền, căn bản không kịp chờ Dương Bằng trả lời, Bạch Nhạc đã đoạt lấy kiếm, trong một bước, đột nhiên chắn trước người Dương Bằng.
Vừa có kiếm trong tay, trên người Bạch Nhạc lại lộ ra một tia kiếm ý sắc bén.
- Lại nào!
Kiếm như thu hoằng, sương tuyết là lưỡi! Trong nháy mắt Trường kiếm vào tay, Bạch Nhạc cảm nhận được một loại khoái ý khó có thể diễn tả bằng lời, giống như chỉ có kiếm như vậy, mới có thể trở thành một bộ phận của thân thể hắn, phát huy ra uy lực của kiếm đạo một cách vô cùng nhuần nhuyễn.
Trên chuôi kiếm, hai chữ triện phong cách cổ xưa thu hoằng chỉ dựa vào xúc cảm là có thể cảm nhận được rõ ràng.
Keng.
Linh khí rót vào trong thân kiếm, đột nhiên phát ra một tiếng kiếm minh, giống như trường kiếm cũng đang vui thích.
Nhìn Thu Hoằng Kiếm trong tay Bạch Nhạc, Dương Bằng cũng không khỏi trợn mắt há hốc mồm.
Thanh Thu Hoằng Kiếm này, bản thân chính là Tinh Hà Lão Tổ ban cho hắn, đồng thời từng nói, lúc nào hắn có thể khiến thanh kiếm này có linh tính, thì có thể theo lão tổ tu hành Tinh Hà Kiếm Đạo.
Dương Bằng từ lúc còn chưa bước vào Linh Phủ cảnh đã bắt đầu mang theo thanh kiếm này, đáng tiếc, nhiều năm như vậy trôi qua, bất kể hắn dùng bao nhiêu biện pháp, thủy chung vẫn không thể khiến kiếm này lây dính linh tính.
Thậm chí Dương Bằng không chỉ một lần từng oán thầm, lão đầu tử là đang dối gạt hắn.



Bạn cần đăng nhập để bình luận