Thái Thượng Kiếm Tôn

Chương 1139 - Trong gió lốc (2)



Chương 1139 - Trong gió lốc (2)




Trên thực tế, Bạch Nhạc cũng không biết sự cường hãn của Thông Thiên Ma Thể cho dù là ở thời kỳ thượng cổ cũng cao cấp nhất, nếu không phải vậy, hắn cũng không thể nhẹ nhàng xông vào đây như thế.
Còn như Tiểu Bạch Giao thì càng không quan tâm.
Long tộc trời sinh đã sở hữu khí lực cường hãn nhất, về điểm này, tu hành giả căn bản không thể so được. Cho dù Tiểu Bạch Giao còn chưa chân chính hóa long thì cũng giống vậy.
...
Nhìn Bạch Nhạc một đường đấu đấu đá lung tung xông vào trung tâm của Loạn Nhận Phong Bạo, cho dù là các lão tổ Tinh Hải Cảnh cũng không khỏi âm thầm líu lưỡi.
Quá cường hãn!
Mặc dù ma tu đều được xưng là thân thể cường hãn, nhưng còn lâu mới đạt được cấp độ biến thái như Bạch Nhạc!
Đây còn là thân thể mà nhân loại có khả năng sở hữu hợp với Bạch Giao đang đi cùng Bạch Nhạc, quả thực giống như hình người bạo long!
Chỉ có điều đối với Diệp Lăng Vân, sự quan tâm của gã với Bạch Nhạc cũng tạm thời chỉ như thế mà thôi.
Quả thật Bạch Nhạc đã biểu hiện ra thực lực cường đại, nhưng người chân chính làm gã chú tâm lại vẫn là Vân Mộng Chân.
So với Bạch Nhạc, bây giờ Vân Mộng Chân mới là người chân chính đã bước vào trung tâm Loạn Nhận Phong Bạo.
Đương nhiên, người cùng vào được đó lúc này cũng đã không chỉ có mình Vân Mộng Chân.
...
Trung tâm Loạn Nhận Phong Bạo!
Dẫn phát tất cả phong bạo ở đây vẻn vặn chỉ là một thanh kiếm gãy! Bây giờ bị một nhóm kiếm khí mà xanh bao vây, cứ như vậy trôi nổi trong gió lốc.
Cách Vân Mộng Chân chỉ không tới mười thước!
Nhưng mà với khoảng cách ngắn ngủi mười thước đó lại giống như rãnh trời, cho dù mạnh như Vân Mộng Chân cũng không dám tùy tiện bước vào bên trong.
Đến đây, những tàn binh kiếm đứt kia thật sự đã sớm không thấy nữa, tràn ngập trong không gian này chỉ có kiếm quang kiếm khí giăng khắp nơi.
Trong phạm vi mười thước trung tâm nhất chính là kiếm khí màu xanh tỏa ra khí tức hủy diệt tất cả.
Cho dù là cường giả Tinh Cung đỉnh, giả sử dám tùy tiện bước vào trong đó chỉ sợ trong khoảnh khắc sẽ bị kiếm khí cắn chết, thần hồn câu diệt.
Vân Mộng Chân đi tuốt ở đằng trước, bây giờ đang ở bên cạnh biên giới của kiếm khí màu xanh.
Ở vị trí phía sah cách Vân Mộng Chân vài mét còn có bảy người nữa.
Những người này mới là thiên kiêu cao cấp nhất.
Nếu như Bạch Nhạc ở đây thì sẽ phát hiện ra, những người này có không ít đều là người quen của hắn trên Đạo Môn đại hội.
Thái Cực Đạo – Tiêu Dật Phong, Đạo Lăng Thiên Tông – Tư Đồ Lăng Phong, Tiên Du Kiếm Cung – Lâm Tuyết Dật, Đại Càn Hoàng Triều – Thư Khánh Dương!
Trên thực tế cũng đang phân chia thực lực của tông môn trong thiên hạ.
Tam đại thiên tông có một người, Đại Càn Vương Triều một người, về phần tông môn của hắn căn bản là không có ai có thể đánh đồng được với những nhân vật cao cấp nhất này.
Đương nhiên, vị thánh nữ Vân Mộng Chân này trên thực tế chính là tồn tại bao trùm phía trên những người này, cũng là nguyên nhân vì sao Đạo Lăng Thiên Tông được xưng là đệ nhất thiên hạ.
Còn như ba người khác là nhân vật xuất sắc nhất trong Ma Đạo.
Chỉ có điều những người này đều có khuôn mặt lạ hoắc, chẳng những Bạch Nhạc không biết, cho dù bọn Vân Mộng Chân cũng không nhận ra.
Ma Đạo ngủ đông đã lâu, những thiên tài cấp cao nhất cũng vô danh.
Chỉ là bây giờ, sau trận chiến ở cấm địa thượng cổ thì tất sẽ danh dương thiên hạ.
- Đạo Lăng Thánh Nữ quả nhiên danh bất hư truyền, chỉ có điều... muốn đoạt được cơ duyên này hình như vẫn thiếu chút hỏa hậu!
Nheo mắt lại, bên Ma Đạo, thanh nên ở gần Vân Chân lạnh lùng nói.
Khoảng cách giữa gã và Vân Chân bây giờ vẻn vẹn chỉ chừng năm thước nhưng chớ xem thường năm thước này. Đây thực tế chính là sự khác biệt thực lực giữa gã và Vân Chân.
Chính như trong tin đồn, thực lực của vị Đạo Lăng Thánh Nữ này vẫn là người kinh khủng nhất trong cùng thế hệ, cho dù không có Côn Ngô Kiếm trong tay, một đối một giao thủ chỉ sợ cũng không có ai dám nói có thể thắng.
Chỉ có điều hiển nhiên là Vân Chân so với bọn họ cũng mạnh hơn có giới hạn thôi, chí ít khoảng cách mười thước cuối cùng này bây giờ Vân Chân cũng không thể vượt qua.
Bây giờ gã đột nhiên nói vậy không phải thật sự muốn châm chọc Vân Chân mà là muốn dùng chuyện này để bàn điều kiện.
Chỉ tiếc, Vân Chân không có chút ý tứ nào là muốn trả lời gã, thần sắc không chút thay đổi giống như căn bản không nghe thấy gì.
Bây giờ đã đạp tới biên giới kiếm khí màu xanh, cảm nhận của Vân Chân đương nhiên sẽ rõ hơn nhiều so với người khác.
Kiếm khí màu xanh này trên thực tế chính là khảo nghiệm cuối cùng, khoảng cách càng gần thì càng có thể cảm ngộ vi diệu.
Nếu có Côn Ngô Kiếm trong tay, Vân Chân đương nhiên có thể mạnh mẽ đột phá, cướp được thanh kiếm gãy kia vào tay, nhận được truyền thừa kiếm ý.
Nhưng hôm nay không có cách nào mạnh mẽ đột phá, đương nhiên cũng chỉ có thể từng chút cảm ngộ sự vi diệu của kiếm khí, cảm ngộ kiếm ý càng sâu thì sẽ càng đi được xa, đợi khi hiểu được thấu đáo đương nhiên sẽ như nước chảy thành sông, nhận được kiếm gãy.



Bạn cần đăng nhập để bình luận