Thái Thượng Kiếm Tôn

Chương 1245 - Tuyệt Tình Tuyệt Tính, Gọi Là Tiên! (2)



Chương 1245 - Tuyệt Tình Tuyệt Tính, Gọi Là Tiên! (2)




Chỉ có Vân Mộng Chân, vẫn nhớ kỹ lời dặn của sư tôn, mặc dù biết rõ nguy hiểm vạn phần, cũng không tiếc lấy Tinh Cung Chi Cảnh, truy sát vạn dặm, mạnh mẽ đuổi tới Linh Tê Kiếm Tông.
Đối với Vân Mộng Chân mà nói, dừng ở đây... Tất cả hồi ức trong nhân sinh đều là chán nản!
Dường như nàng chỉ vì lời hứa hẹn với sư tôn, vì Đạo Lăng Thiên Tông mà sống.
Nhưng tất cả chuyện này, đều bị phá vỡ ở Linh Tê Kiếm Tông.
Dường như là số mệnh sắp xếp, rốt cuộc nàng vẫn phải gặp Bạch Nhạc.
Đầu tiên, thân thể thuần khiết bị hủy trong tay tiểu tử đáng giận kia, Vân Mộng Chân thật sự muốn giết chết hắn, nhưng... tất cả những chuyện xảy ra tiếp theo, lại hoàn toàn thay đổi nhân sinh của nàng!
Lúc gia hoả kia ngăn ở trước người của nàng, nói với nàng:
- Hãy để ta chết ở phía trước nàng!
Lúc gia hoả kia, ở trong Linh Tê Kiếm Tông không tiếc gạch ngói cùng tan, thay nàng ngăn trở một đao tất sát của Dạ Nhận.
Đêm hôm ấy, ở trên Thiên Tâm Phong, nói với nàng một câu... Ta không tin mệnh kia!
Vân Mộng Chân đã biết rõ, mình thật sự rơi vào tay giặc rồi.
Hóa ra, trên đời này thực sự có người không vì bất cứ công danh lợi lộc mục đích gì yêu nàng, nguyện ý dốc hết sức che chở nàng!
Hóa ra, trên đời này thật sự có một loại tình cảm... gọi là tình yêu.
Thế nhưng, cho dù là một khắc này, Vân Mộng Chân cũng vẫn không tin, giữa bọn họ sẽ có kết quả.
Cho nên, nàng nói... Lần này chia tay, sau này sẽ không gặp lại nữa!
Nhưng ai có thể nghĩ tới, chỉ vẻn vẹn ba năm, thiếu niên vô danh bừa bãi ngày xưa, cũng đã danh chấn thiên hạ!
Ai có thể nghĩ đến, hắn lại chính là truyền nhân Thông Thiên Ma Quân.
Nước mắt không tiếng động chảy xuống trên gương mặt nàng.
Vân Mộng Chân vẫn đang đi về phía trước, nhưng ký ức trước đó cũng đã mơ hồ, nàng thậm chí có chút không nhớ ra được tại sao mình khóc.
Vân Mộng Chân biết, ngay cả ở bên trong Đạo Lăng Thiên Tông, cũng có rất nhiều người hy vọng nàng chết đi, hy vọng nhất mạch truyền thừa Thánh Nữ đoạn tuyệt.
Cho nên, dù nàng là Đạo Lăng Thánh Nữ, thì trừ cái thân phận kia ra, cũng không có bất kỳ chỗ dựa nào!
Không có ai chân chính quan tâm nàng, thậm chí sau khi sư tôn chết, bên người nàng ngay cả một kiện hộ thân chi bảo cũng không có.
Không, vẫn có... Chỉ là người kia, không ở trên Đạo Lăng Sơn!
Người kia tên là... Bạch Nhạc!
Nước mắt không tiếng động rơi xuống, lại lặng yên không một tiếng động biến mất.
Vân Mộng Chân bước từng bước vào sâu trong Ngũ Sắc Tiên Cung... Ký ức dần dần tiêu tán.
Nhớ kỹ, sau đó quên mất.
Phía trên Hóa Hư gọi là Tiên!
Tuyệt tình tuyệt tính... Gọi là Tiên!
Vô cấu vô trần!
Dường như mỗi khi bước ra một bước sẽ có một chút ràng buộc bị buông xuống, giống như ném xuống một ít ràng buộc và dơ bẩn, thời điểm Vân Mộng Chân bước vào chỗ sâu Tiên Cung, cả người giống như thay đổi thành óng ánh trong suốt, không nhiễm nửa điểm bụi bặm.
Biểu hiện trên mặt cũng hóa thành vô cùng bình tĩnh, không đau khổ không vui.
Tẩy luyện phàm trần, trong lúc ngẩn ngơ Vân Mộng Chân giống như nhìn thấy một mình khác ở trong cái Tiên Cung này, cao cao tại thượng, nhìn xuống chúng sinh.
Trong lúc ngẩn ngơ, tất cả hồi ức hiện lên trong đầu lần nữa, nhưng không cách nào khiến cho tâm tình Vân Mộng Chân có nửa điểm chập chờn.
Không cần bất luận kẻ nào giải thích, giờ khắc này Vân Mộng Chân cũng có thể cảm giác được, chỉ cần nàng đi tới, hợp lại làm một với mình khác kia, là có thể thu được truyền thừa của Tiên Cung, đạp lên Tiên lộ.
Từ thượng cổ tới nay, Tiên lộ đoạn tuyệt, thế gian không có người siêu thoát, trước mắt gần như là cơ hội duy nhất.
Chỉ cần bước ra bước này, là có thể thu được truyền thừa của Tiên, khiến cho thực lực Vân Mộng Chân tăng vọt lần nữa, sau này chân chính hóa thân thành Tiên, bao trùm phía trên chúng sinh!
Lúc đó, không ai trong thế gian có thể uy hiếp được nàng, thậm chí toàn bộ nguy cơ hiện tại của Đạo Lăng Thiên Tông cũng không gọi được là nguy cơ nữa.
Trước mặt loại lực lượng này, tất cả đều là vô căn cứ.
Nhưng cái giá phải trả, chính là bỏ qua tất cả tình cảm người phàm vốn có.
. ..
Ùng ùng!
Gần như cùng lúc đó, trong bầu trời mơ hồ xuất hiện một khe hở, giống như toàn bộ thiên địa đều theo đó mà rạn nứt.
Trong tích tắc, tất cả mọi người đều xôn xao lên.
Đến lúc này, tất cả mọi người đều biết, đây là dấu hiệu cấm chế thượng cổ cấm địa bị mở ra lần nữa, nói cách khác, rất nhanh mọi người sẽ bị đẩy ra khỏi thượng cổ cấm địa!
Trong nháy mắt, ánh mắt tất cả mọi người không khỏi rơi vào trên người Bạch Nhạc lần nữa.
Trước đó không ai dám động thủ, là bởi vì kiêng kỵ Vân Mộng Chân, nhưng bây giờ, thượng cổ cấm địa gần mở ra, đến lúc đó tự nhiên Vân Mộng Chân cũng không thể nào uy hiếp người khác.
Có thể nói, bắt đầu từ lúc bước vào thượng cổ cấm địa, gần như tất cả cơ duyên, đều bị Bạch Nhạc và Vân Mộng Chân chia nhau, cái Ngũ Sắc Tiên Cung này cũng bị Vân Mộng Chân độc chiếm.
Kể từ đó, chuyến đi thượng cổ cấm địa lần này của người khác, căn bản là làm nền, không có bất cứ lời lộc gì.



Bạn cần đăng nhập để bình luận