Thái Thượng Kiếm Tôn

Chương 136 - Đá lót chân



Chương 136 - Đá lót chân




Bạch Nhạc đến, kỳ thật hắn cũng coi như là đoán được vài phần, sau khi ngồi xuống, phản ứng của Bạch Nhạc dường như cũng một mực đều nằm trong sự khống chế của hắn, nhưng đột nhiên cáo từ thế này, lại thực sự khiến hắn có chút không kịp trở tay.
- Sao, là trà không hợp với khẩu vị của Bạch sư đệ à?
Cười cười, Bạch Nhạc nói khẽ,
- Trà là trà ngon, nhưng ta lại không phải là người biết phẩm trà, tiếc cho trà ngon của Khổng sư huynh.
Dừng lại một chút, Bạch Nhạc lại cúi người,
- Cáo từ.
Nói xong câu đó, Bạch Nhạc không có chút lưu luyến, xoay người rời đi.
Đến đơn giản, đi thong dong.
Bạch Nhạc muốn đi, Khổng Từ tất nhiên sẽ không ngăn cản, chỉ là, nhìn bóng lưng của Bạch Nhạc, mắt Khổng Từ không khỏi hơi nheo lại.
Lúc này, Khổng Từ đột nhiên cảm thấy, mình có chút không hiểu Bạch Nhạc.
Nhiều năm như vậy trôi qua, Khổng Từ rất ít khi hoàn toàn nhìn không hiểu một người.
Tuy Lý Tử Vân kiêu ngạo, hơn nữa luôn muốn tranh cao thấp với Khổng Từ, nhưng trên thực tế, đối với Lý Tử Vân, Khổng Từ lại nắm bắt cực kỳ thấu triệt, cũng chưa bao giờ thực sự coi Lý Tử Vân là đối thủ.
Nhưng, lúc này, Khổng Từ lại đích xác ngửi được một chút cảm giác nguy hiểm trên người Bạch Nhạc.
- Bạch Nhạc!
Chậm rãi lặp lại cái tên này, trong mắt Khổng Từ lộ ra một tia tinh mang, thản nhiên bưng chén trà trước mặt mình lên, im lặng chậm rãi uống cạn.
- Đại sư huynh!
Lúc trước khi Bạch Nhạc ngồi, đệ tử khác tất nhiên không dám tới đây quấy rầy, nhưng Bạch Nhạc đi nhanh như vậy, lại khiến bất kỳ ai cũng không ngờ tới.
Cười khẽ một chút, Khổng Từ thản nhiên mở miệng nói.
- Tiểu sư đệ này của ta rất khá.
- Sao thế?
Theo Bạch Nhạc xuống Từ Vân Phong, Dương Nghiên vô cùng khó hiểu.
Tuy không nghe thấy Bạch Nhạc nói gì, nhưng Bạch Nhạc vừa ngồi xuống, chỉ nói mấy câu đã rời đi, hắn lại ở xa xa nhìn thấy rõ.
Gặp mặt ngắn gọn như vậy, có thể nói là rất không lễ phép. Trước khi đến, Dương Nghiên có thể cảm thấy, Bạch Nhạc kỳ thật là mang thiện ý mà đến, nhưng kết quả này, hắn có thế nào cũng nghĩ không thông.
- Bởi vì không lách ra được.
Ngẩng đầu, Bạch Nhạc nhẹ giọng trả lời.
Trước khi đến, Bạch Nhạc muốn làm quen với Khổng sư huynh tính tình ôn hòa đôn hậu trong lời đồn một chút, thử xem có thể câu thông không, thậm chí là là dùng phương thức nhường ra đại bộ phận phần thưởng linh thạch của đại hội làm cái giá để đổi lấy hạng nhất của đại hội này.
Dẫu sao, đối với Bạch Nhạc mà nói, những linh thạch phần thưởng trong đại hội không tính là gì, cái hắn muốn, là mượn cơ hội này để ra ngoài, tranh đoạt tài nguyên trong thế giới rộng lớn hơn.
Nhưng, khi thật sự nhìn thấy Khổng Từ, Bạch Nhạc mới đột nhiên ý thức được.
Bất kể là Lý Tử Vân hay là Khổng Từ, kỳ thật trên bản chất đều như nhau, bọn họ đều đang dùng phương thức của mình để tranh đoạt tài nguyên.
Lý Tử Vân bất kỳ việc gì cũng muốn tranh cao thấp, thậm chí khi Bạch Nhạc vừa thăng chức chân truyền, liền đã bày mưu đặt kế chèn ép Bạch Nhạc, nhưng trên bản chất, kỳ thật đó cũng chỉ là một loại phương thức giữ gìn lợi ích của mình, tranh thủ tài nguyên của hắn mà thôi.
Khổng Từ, nhìn thì bày ra bộ dạng ôn hòa, cái gì cũng không tranh, nhưng trên thực tế, loại không tranh này chính là tranh!
Hắn đối với bất kỳ đệ tử nào cũng bày ra dáng vẻ đại sư huynh, nhìn thì ôn hòa, nhưng trên thực tế, lại thủy chung cao cao tại thượng! Bởi vì cái hắn muốn chính là loại danh phận cao cao tại thượng này! Bạch Nhạc thậm chí có thể đoán được, nếu mình thương lượng chuyện đại hội với Khổng Từ. Khổng Từ rất có thể sẽ đề xuất nhường ra một bộ phận phần thưởng linh thạch để bồi thường cho tiểu sư đệ Bạch Nhạc này, nhưng lại hy vọng Bạch Nhạc đừng tranh thắng bại với Lý Tử Vân.
Một bộ phận lợi ích trước mắt, Khổng Từ có thể không bận tâm, nhưng dáng vẻ đại sư huynh này, hắn lại muốn thủy chung nắm giữ, không chút nhượng bộ.
Nếu mục tiêu của Bạch Nhạc chỉ là bản thân Linh Tê Kiếm Tông, muốn dung nhập vào cái vòng này, như vậy có lẽ hợp tác với Khổng Từ cũng là một phương thức dung nhập rất tốt.
Nhưng trong lòng Bạch Nhạc lại biết rõ, cái hắn muốn thấy, không phải Linh Tê Kiếm Tông, mà là thiên địa rộng lớn hơn đó.
Khi hắn muốn đi ra ngoài, muốn thoát khỏi cái vòng này, đứng ở vị trí cao hơn để nhìn thế giới này, nhất định phải tranh!
Tranh, có nghĩa là nhất định sẽ phá lợi ích của đối phương, hai bên căn bản không có khả năng thỏa hiệp.
Lúc ban đầu, tư duy của Bạch Nhạc kỳ thật cũng lâm vào một cái vòng cố định, chỉ nghĩ tới xử lý quan hệ với Khổng Từ và Lý Tử Vân thế nào, để đạt được mục đích của mình.
Nhưng một câu đó của Khổng Từ lại đột nhiên đánh thức. Bạch Nhạc nhớ
Khổng Từ nói, hắn nhìn thế nào không quan trọng, quan trọng là Bạch Nhạc và Lý Tử Vân nhìn thế nào.
Cái này kỳ thật chính là đặt bản thân hắn ở một vị trí cao hơn Bạch Nhạc và Lý Tử Vân.
Điều này cũng khiến Bạch Nhạc lập tức bừng tỉnh, đúng vậy, người khác nhìn thế nào không quan trọng, hắn đã muốn đi, vậy đã định trước là phải bỏ lại những người này ở phía sau, thậm chí là làm đá lót chân cho hắn tiến thân.
Khi Bạch Nhạc bưng chén trà đó lên, kỳ thật đã hiểu rõ rồi.



Bạn cần đăng nhập để bình luận