Thái Thượng Kiếm Tôn

Chương 720 - Chờ Ngươi Có Thể Đánh Thắng Ta Lại Nói



Chương 720 - Chờ Ngươi Có Thể Đánh Thắng Ta Lại Nói




Huống chi, ai cũng không ngốc, với tình cảnh hiện tại chỉ cần thoáng suy nghĩ một chút, cũng có thể đoán ra vài phần manh mối.
Chỉ là thân phận Vân Mộng Chân quá đặc biệt mà thôi!
Đạo Lăng Thánh Nữ nhất định phải trọn đời phụng đạo, không có khả năng có tư tình với bất cứ kẻ nào, lời như vậy, không ai dám tin, lại càng không có người dám truyền, thậm chí suy nghĩ trong đầu nhiều một chút, cũng là bất kính.
Trong chốc lát, những người khác đều đi sạch sẽ.
Chỉ còn lại một mình Bạch Nhạc đứng ngây ngốc tại chỗ, kinh ngạc nhìn Vân Mộng Chân, nửa ngày không nói ra lời.
- Hiện tại, ngươi thoả mãn chưa?
Vân Mộng Chân nhìn Bạch Nhạc, trong mắt lộ ra một tia giận dỗi, nhẹ giọng nói.
- ... Thật xin lỗi, ta...
Bạch Nhạc há hốc mồm, muốn nói điều gì, nhưng mãi không thể nói ra.
- Xin lỗi cái gì?
Vân Mộng Chân liếc mắt nhìn Bạch Nhạc, lạnh lùng nói:
- Không ngươi muốn ân đoạn nghĩa tuyệt, cắt đứt quan hệ với ta sao? Ta đã giúp ngươi giết xong người, tình cảm ta cũng trả cho ngươi, hiện tại ngươi có thể đi.
“...”
Cho dù Bạch Nhạc ngu xuẩn hơn nữa, cũng biết đây là nói dỗi, nếu như lúc này đi, mới thực sự là đầu óc bị úng nước.
Quan trọng nhất là, ba năm trôi qua, thật vất vả mới gặp mặt lần nữa! Giờ bảo hắn đi, hắn nào chịu!
Bạch Nhạc nhìn Vân Mộng Chân, trong lúc nhất thời không biết nên nói cái gì cho tốt.
Cứ đứng như vậy dưới ánh trăng, trong lúc nhất thời, cả người đều không khỏi si ngốc. ..
Dường như tất cả giận dỗi đều ở giây phút đối mặt này chậm rãi tiêu tán.
- Ngươi nhìn đủ chưa!
Cũng không biết trải qua bao lâu, vẫn là Vân Mộng Chân đánh vỡ phần yên tĩnh này.
- Chưa!
Bạch Nhạc phục hồi lại tinh thần, rốt cục sự thông minh cũng khôi phục lại một lần nữa:
- Mãi mãi nhìn không đủ.
- Vậy cũng không cho phép nhìn lung tung!
Vân Mộng Chân hừ nhẹ một tiếng, lạnh lùng mở miệng nói:
- Ngươi không cảm thấy, ngươi nên cho ta một lời giải thích trước sao?
Bạch Nhạc hơi kinh ngạc, không hiểu lắm hỏi ngược lại:
- Giải thích cái gì?
Dường như nghĩ đến cái gì, Bạch Nhạc tiếp tục nói:
- Chuyện Chu Đông Dương, chỉ là một cái hiểu lầm, ta nghĩ đến việc ngươi tình nguyện tin tưởng một người ngoài, cũng không tin ta... Thực ra ta không muốn ngươi ra tay giết hắn, mặc dù hiện tại ta còn chưa phải là đối thủ của hắn, nhưng dùng không bao lâu nữa, nhất định ta có thể tự tìm hắn báo thù.
- Ý ngươi nói, ta giúp ngươi là sai?
Sắc mặt Vân Mộng Chân càng trở nên bất thiện, lạnh lùng hỏi ngược lại.
- Không phải... Ngươi biết ta không có ý tứ này mà! Ta nói... Ngươi giết hắn sẽ không có phiền toái gì chứ?
Mắt thấy Vân Mộng Chân lại có ý định gây sự, Bạch Nhạc lập tức cuống lên, không ngừng bận rộn giải thích:
- Không phải ngươi nói, tội hắn không đáng chết sao?
Vân Mộng Chân liếc nhìn Bạch Nhạc, thuận tay ném Hàn Âm Linh và chiếc nhẫn trữ vật của Chu Đông Dương cho Bạch Nhạc, thản nhiên nói:
- Ngươi giết hắn mới có phiền phức! Ta giết người... Không cần lý do.
Một câu đơn giản từ trong miệng Vân Mộng Chân nói ra, lại lộ ra một cỗ tự tin cực kỳ mạnh mẽ.
Tuy Chu Đông Dương không có lỗi gì lớn, nhưng nàng đã xuất thủ, giết cũng giết rồi, không có gì to tát cả, cho dù tin tức truyền về, trong tông môn có một vài người mượn chuyên này để nói chuyện của mình, nhưng Vân Mộng Chân lại không quan tâm.
Đạo Lăng Thiên Tông vốn là bá đạo, bản thân nàng là Đạo Lăng Thánh Nữ, cho dù tùy hứng, cũng không cần để ý đến quan điểm của bất cứ kẻ nào.
Bạch Nhạc không từ chối, tiếp nhận Hàn Âm Linh.
Đối với Hàn Sơn, Bạch Nhạc mà nói, cái trọng bảo này tuy trân quý, nhưng ở trong mắt Vân Mộng Chân, cũng không tính là cái gì, lấy thân phận Vân Mộng Chân, vốn cũng không làm chuyện giết người đoạt bảo, lưu lại ngược lại sẽ bị người chỉ trích.
Nhưng... nếu không phải chuyện Chu Đông Dương, còn chuyện gì cần mình giải thích đây?
- Ta và Yến Bắc Thần không có quan hệ gì.
Bạch Nhạc thử thăm dò lần nữa.
- Ta biết.
Vẻ mặt Vân Mộng Chân vẫn có chút lạnh lùng như cũ, đáp:
“...”
Được rồi, cái này cũng không đúng, Bạch Nhạc nhất thời có chút đau đầu:
- Vân tiên tử, ngươi có thể nói cho ta biết... Ta sai ở chỗ nào không?
- Ngươi không sai chỗ nào cả, là ta quấy rối chuyện tốt của ngươi mới đúng.
Vân Mộng Chân hừ nhẹ một tiếng, nhàn nhạt đáp.
- Chuyện tốt? Chuyện tốt gì?
Bạch Nhạc vô ý thức lặp lại một câu, lúc này mới phản ứng kịp, trên mặt lộ ra vẻ cười khổ:
- Không phải ngươi đang nói Tô Nhan chứ?
Vân Mộng Chân không biết ai là Tô Nhan, nhưng nghe tên vẫn có thể hiểu được, lạnh lùng nói:
- Gọi thân thiết như vậy! Bạch Nhạc, ngươi cảm thấy, thân phận phủ chủ Thanh Châu này của ngươi, đã có thể nói chuyện ngang hàng với ta sao?
“...”
Bình đẳng, bình đẳng cái rắm!
Ngươi vừa mới giết một tên phủ chủ Duyện Châu đấy? !
Lúc trước Vân Mộng Chân rời đi, từng cá cược với Bạch Nhạc một lần, trong vòng mười năm, Bạch Nhạc sẽ gặp lại nàng, hơn nữa còn lấy một loại thân phận bình đẳng.
Nếu như không làm được, Bạch Nhạc sẽ giống như nàng, cả đời phụng đạo.
Rất hiển nhiên, hiện tại Bạch Nhạc còn xa xa không làm được.
- Nhưng mà còn chưa tới kỳ hạn mười năm?
Bạch Nhạc vô tội nhìn Vân Mộng Chân, cẩn thận nói từng li từng tí.



Bạn cần đăng nhập để bình luận