Thái Thượng Kiếm Tôn

Chương 553 - Tới đây chỉ để giết người



Chương 553 - Tới đây chỉ để giết người




Nhưng ngay lúc Bạch Nhạc chuẩn bị kích phát Cửu Long Ngọc Hoàn, một ánh đao màu đen khủng khiếp đột nhiên xé gió mà đến.
Tử khí nồng đậm ngang nhiên chia tách sát khí ngập trời.
Một thanh lưỡi hái khổng lồ màu đen xé rách hư không, tàn ác chém về phía Yêu Đao.
Oành!
Trong nháy mắt, xung kích khủng khiếp đột nhiên nổ tung, rừng cây xung quanh gần như trong giây lát đã bị phá hủy một mảng lớn, ở trung tâm giao tranh ngoại trừ Bạch Nhạc, những người khác đều bị ép lui ra, chỉ cần phản ứng chậm một chút, thậm chí chỉ chịu đựng một chút xung kích thôi đã bị trọng thương.
Đồng tử Bạch Nhạc đột nhiên co rút lại, thời điểm nhìn thấy lưỡi hái màu đen kia, hắn đã biết được thân phận người đến.
Bạch Nhạc cũng biết, đối phương cũng ở thành Thanh Châu, thế nhưng không thể nghĩ ra được lí do đối phương cứu mình, càng nghĩ không ra lý do tại sao kẻ đó lại xuất hiện ở đây.
Dương Đào bị trúng một kích, trên mặt hắn ta không khỏi lộ ra vẻ ngưng trọng, lạnh giọng hỏi:
- Ngươi là ai?
Mặc dù đối phương chỉ có thực lực Linh Phủ cảnh, nhưng một đao kia chém xuống lại ngang sức ngang tài với hắn ta, khiến hắn ta không chiếm được lợi thế nào.
Phải biết một kích vừa nãy, hắn ta vì giết Bạch Nhạc đã dốc hết toàn bộ sức lực.
Thần sắc thanh niên lạnh lẽo, giống như lúc ở trong Thanh Vương Lăng, thản nhiên đáp:
- U Minh tông, Dạ Thần Hi.
Bạch Nhạc hơi ôm quyền, cảm kích:
- Đa tạ Dạ huynh cứu giúp!
Dạ Thần Hi liếc nhìn Bạch Nhạc, hờ hững nói:
- Ta chưa bao giờ thiếu nợ kẻ khác. Lần trước thiếu ngươi một mạng, hôm nay trả lại cho ngươi, hai ta xem như giải quyết sạch sẽ.
Cái gọi là ‘thiếu một mạng’ này hiển nhiên đang nói trận chiến sau khi Thanh Vương Bất Tử đoạt xá, Bạch Nhạc đã chọn ra kiếm nhắm vào hắn, nhờ đó mới kéo dài thời gian tán công của Thanh Vương, khiến hắn bạo phát, không thể không rút đi.
Lúc trước khi Thanh Vương Điện sụp đổ, Văn Trạch và Triệu Thụy cũng từng nói như vậy, chỉ có Dạ Thần Hi bỏ đi., nhưng Bạch Nhạc thật sự không ngờ hắn ta vẫn nhớ chuyện này, sau đó vào giờ phút này trả phần ân tình này lại cho hắn.
Cũng trong nháy mắt này, rốt cuộc Dương Đào cũng hiểu ra, sắc mặt hắn hơi sa sầm, lạnh lùng nói:
- Là ngươi!!!
Thực ra lúc đó tuy hắn ta không vào Thanh Vương Lăng, nhưng cái tên ‘Dạ Thần Hi’ này thì hắn ta có nghe thấy, cũng vì mọi thứ liên quan đến Thanh Vương âu cũng không phải bí mật gì. Nên giờ đối phương vừa báo tên, hắn ta tự nhiên hiểu.
Về chuyện U Minh tông, Huyết Ảnh ma quân cũng từng nhắc tới. Ngày trước môn phái này cũng là một trong những Ma tông đứng đầu thiên hạ, nhưng nhiều năm như vậy rồi, bây giờ U Minh tông còn bao nhiêu người ở lại cũng không nói rõ được, mà nếu không có xung đột lợi ích, Huyết Ảnh ma quân cũng không muốn dây đến môn phái đấy làm gì.
Ban đầu, hắn ta tưởng Dạ Thần Hi là do Bạch Nhạc dẫn tới, nhưng sau khi nghe mấy câu của Bạch Nhạc xong... mọi chuyện dường như không giống những gì hắn ta nghĩ.
Dương Đào nhíu mày, trong mắt lộ ra vẻ lạnh lẽo, hạ giọng quát:
- Dạ Thần Hi, Huyết Ảnh Ma Tông không thù không oán với ngươi, ngươi tới ngăn cản ta là đạo lý gì?
- Huyết Ảnh Ma Tông dĩ nhiên không thù không oán với ta, nhưng người kêu ngươi bày ra sát cục hôm nay thì có đấy.
Dạ Thần Hi lạnh lùng đáp, sau đó hắn đột nhiên bước lên một bước, ngoảnh mặt ra rừng cây trước mặt, giọng nói lạnh băng:
- Ngươi nói đúng không, Lam tiên sinh?
Ba chữ Lam tiên sinh này vừa nói ra, sắc mặt của tất cả mọi người đều sa sầm, không chỉ Bạch Nhạc mà ngay cả Thanh Vân Kỵ và Lâm lão tiên sinh đều khó tin nhìn theo ánh mắt của Dạ Thần Hi.
Lâm lão tiên sinh hơi run giọng, khó tin hỏi:
- Lam tiên sinh, thật sự là ngươi muốn giết ta sao?
Phía sau có một kẻ trung niên đẩy xe lăn xuất hiện trong tầm mắt của mọi người. Trong mắt hắn ta lộ ra sát khí lạnh như băng, lạnh nhạt nói:
- Lâm lão tiên sinh, ngươi là do ta tìm đến, bây giờ lại một lòng phò giặc, lẽ nào ngươi không đáng chết sao?
- ...
Câu này nhất thời khiến sắc mặt Lâm lão tiên sinh trắng bệch:
- Cái gì gọi là phò giặc? Thanh Châu thành gặp khó khăn, là Bạch Nhạc đại nhân ra lệnh giúp mọi người xây lại nhà cửa, hơn nữa ngài ấy là thủ lĩnh Thanh Vân Kỵ do chính miệng Phủ chủ đại nhân sắc phong. Hai chữ ‘phò giặc’ này từ đâu mà có?!
- Hừ, điện hạ bị Thanh Vương Bất Tử đoạt xá đều là do hắn hại, lẽ nào hắn không phải loạn thần tặc tử sao?
Trong mắt Lam tiên sinh lộ ra vẻ điên cuồng, khinh thường nói:
- Hắn là cái thá gì? Có tư cách gì mơ tưởng vị trí Phủ chủ?
- ...
Nghe vậy, không chỉ Lâm lão tiên sinh mà sắc mặt của một vài Thanh Vân Kỵ cũng trở nên cực kỳ phức tạp.
Việc Bạch Nhạc vào Thanh Vương Lăng là do Ngô Tuyết Tùng sắp xếp, hơn nữa ngay từ đầu hắn ta đã chẳng có lòng tốt gì, cuối cùng Ngô Tuyết Tùng bị đoạt xá trong Thanh Vương Lăng, nội tình trong đó tuy là họ không rõ ràng mấy, nhưng nếu đổ hết trách nhiệm lên đầu Bạch Nhạc thì cũng gượng ép quá rồi.
Huống hồ chi, có thế nào thì Ngô Tuyết Tùng cũng đã chết rồi, mà cuộc sống thì vẫn phải tiếp tục.



Bạn cần đăng nhập để bình luận