Thái Thượng Kiếm Tôn

Chương 1079 - Nữ nhân đều là kẻ dối trá



Chương 1079 - Nữ nhân đều là kẻ dối trá




Tiểu Cầm là người cùng nhau lớn lên với Vân Mộng Chân, cũng không sợ nàng, cười nói:
- Chỉ là tổn thương thần hồn mà thôi, chỉ cần thần hồn không tiêu tan, có cái Ngọc Hồn sàng vạn năm này tẩm bổ, nàng ta muốn chết cũng khó. Nếu trong lòng không ghen tị, Thánh Nữ tội gì phải cố ý nói nghiêm trọng như vậy để dọa hắn?
Thương thế của Hà Tương Tư nếu không phải bảo bối thực sự thì không có cách nào chữa khỏi, đây là sự thật, nhưng thân phận của Vân Mộng Chân là gì, là Thánh Nữ cao quý của Đạo Lăng Thiên Tông, đồ vật của nàng đều là những thứ tốt nhất trong thiên hạ.
Chiếc giường nàng ngủ được tạc bằng Ngọc Hồn vạn năm, nằm trên đó tự nhiên có thể ôn dưỡng thần hồn, đó nhất định là bảo vật dưỡng hồn quý giá nhất trên thế gian.
Đối với nàng mà nói, cứu Hà Tương Tư chỉ là tiện tay mà thôi, cũng không cần phải trả bất cứ giá nào.
Nhưng khi thấy Bạch Nhạc ôm Hà Tương Tư trong tay, nàng cảm thấy thực khó chịu, nàng đương nhiên sẽ cứu người, nhưng nếu muốn nàng cho Bạch Nhạc sắc mặt tốt, vậy thì đã nghĩ nhiều rồi.
Nữ nhân đều là những kẻ dối trá, mà nữ nhân càng xinh đẹp thì sẽ càng dối trá.
Cho dù Vân Mộng Chân có là Thánh Nữ cao quý của Đạo Lăng Thiên Tông, nhưng suy cho cùng, nàng vẫn là một nữ nhân, hơn nữa lại còn là một nữ nhân vô cùng xinh đẹp.
Vân Mộng Chân bị Tiểu Cầm vạch trần tâm tư, nhưng nàng vẫn không chịu thừa nhận điều đó, mạnh miệng nói:
- Nói hươu nói vượn, ta chỉ là không muốn hắn có chuyện gì cũng chạy đến tìm ta. Hơn nữa, bên ngoài luôn có tin đồn ta có không ít quan hệ với hắn, bây giờ cho hắn biết thái độ cũng để cho người khác nhìn thấy... Ta không có quan hệ gì với hắn.
- Thánh Nữ tỷ tỷ của ta ơi, đừng tự lừa mình dối người ở đây. Ý đồ của tỷ cũng chỉ có thể lừa người ngoài thôi, còn có thể giấu được Tiểu Cầm sao?
Tiểu Cầm không có chút cảm kích nào, bĩu môi trêu chọc:
- Ta nói tỷ nghe, ta đã nghe nói về Đinh Khôn này, thực lực của tên đó rất không bình thường. Bây giờ Bạch Nhạc đang khoe khoang nói khoác, nếu một lát đánh không lại, mất mặt chỉ là việc nhỏ, nếu hắn lại bị thương, Thánh Nữ cũng đừng có đau lòng.
- Ai đau lòng cho hắn, nếu hắn chết ở bên ngoài, ta cũng không thèm để tâm.
Vân Mộng Chân nâng chung trà lên uống một ngụm, một bộ dáng vẻ không để ý chút nào, nhưng tầm mắt vẫn luôn như có như không liếc về phía ao nước.
Thanh danh của Đinh Khôn, không chỉ Tiểu Cầm đã từng nghe qua, ngay cả Vân Mộng Chân cũng đã nghe qua một chút.
Mặc dù loại nhân vật này không đáng để nàng đặt vào mắt, nhưng đối với Bạch Nhạc mà nói, Đinh Khôn chắc chắn có thể được coi là một kẻ thù đáng gờm.
Nếu không phải ở trên Đạo Lăng sơn, nếu hắn ở bên ngoài gặp phải cuộc chiến sinh tử, Vân Mộng Chân cũng sẽ không lo lắng, người khác không biết, nhưng nàng biết một khi Bạch Nhạc thực sự bại lộ thân phận, phô bày hết thực lực, đối phó với một Đinh Khôn như vậy chắc chắn không thành vấn đề.
Nhưng nơi này lại là Đạo Lăng sơn, nếu Bạch Nhạc dám thi triển Thông Thiên Ma Công, đó là đang đi tìm chết, quả nhiên đối phó Đinh Khôn không đơn giản như vậy.
Những gì Tiểu Cầm nói có một chỗ không đúng.
Vân Mộng Chân thật sự không sợ Bạch Nhạc bị thương, mà là sợ Bạch Nhạc mất mặt, nếu như ở trên núi này mất mặt, hậu quả so với bị thương còn nghiêm trọng hơn nhiều.
Nàng càng sợ Bạch Nhạc nhất thời không kiềm chế được cảm xúc mà bại lộ thân phận, cho dù chỉ lộ ra một chút kẽ hở cũng sẽ là tai họa ngập đầu đối với Bạch Nhạc, lúc đó ngay cả nàng cũng sẽ không cứu được hắn.
Nhưng nàng không thể can thiệp, Bạch Nhạc tự mình gây ra chuyện, kết quả thế nào cũng chỉ có thể tự mình gánh chịu.
Điều duy nhất nàng có thể làm bây giờ là tin tưởng Bạch Nhạc, tin Bạch Nhạc sẽ có chừng mực, tin hắn có thể đánh bại đối thủ.
...
Keeng...
Trong nháy mắt, bảy thanh kiếm xé gió bay tới, giống như bảy cầu vồng, kinh hãi thế tục.
Bạch Nhạc không biết Vân Mộng Chân là do ghen tị nên mới cố ý hù dọa hắn, bây giờ có thể nói là tràn đầy lửa giận.
Ngọn lửa này, hắn không thể trút với Vân Mộng Chân, hơn nữa vì Hà Tương Tư, hắn cũng không thể trút với Thất Tinh Tông, nên đương nhiên chỉ có thể nghiêng về Càn Khôn Kiếm Tông và Đinh Khôn.
Thật ra, theo kế hoạch ban đầu của Bạch Nhạc, hắn không muốn thu hút sự chú ý sớm như vậy.
Cây có mọc thành rừng, gió cũng thổi cho bật rễ.
Hắn che giấu thân phận của mình, bởi vì nếu bị người khác phát hiện quá sớm cũng không phải là chuyện tốt gì.
Theo ý nghĩ của Bạch Nhạc, nếu trà trộn vào đội ngũ của Đại Càn vương triều thì chỉ cần có hạng trung đẳng là đủ, nếu có chuyện gì xảy ra thì đến thời điểm quan trọng ra tay cũng chưa muộn.
Vì lý do này, thậm chí lúc trước Triệu Thụy ngăn cản hắn ở chân núi, hắn cũng nhịn.
Nhưng loạt phản ứng xảy ra đã phá vỡ hoàn toàn kế hoạch của hắn.
Bây giờ có thể nói là hắn bị buộc phải đẩy về phía trước.
Đây không phải là kết quả ban đầu mà Bạch Nhạc mong muốn, nhưng khi thực sự bị ép đến bước này, hắn đành phải làm.
Như chính hắn đã nói, mười năm khổ tu không ai hỏi, một sớm thành danh thiên hạ hay.



Bạn cần đăng nhập để bình luận