Thái Thượng Kiếm Tôn

Chương 867 - Lật Không Qua Núi



Chương 867 - Lật Không Qua Núi




Họ có lòng muốn phản bác, nhưng hôm nay nhiều người như vậy cũng bị vây ở đây, thật quá mất mặt! Muốn đánh hắn một trận, nhưng hết lần này tới lần khác cho dù nhiều người như vậy liên thủ lại, cũng không biết có bao nhiêu phần thắng, hơn nữa, một khi thất bại... Dùng đầu ngón chân nghĩ, cũng biết sẽ nghênh đón kết cục thê thảm bực nào.
- Yến huynh, ngươi không cần chế giễu chúng ta, mau đến xem xem, có biện pháp gì đi qua hay không.
Trần Minh Dương khác mọi người, ánh mắt hơi chuyển, nhất thời tiến đến trước mặt Bạch Nhạc nói chuyện làm quen.
Trước đó hắn đã từng ngồi cùng thuyền với Bạch Nhạc trên Đông Hải, tự nhiên trong lòng có chút ưu thế, mặc dù lúc Bạch Nhạc thu phí qua đường của hắn, cũng không cho ưu đãi gì, nhưng loại quen thuộc mất mặt mũi này, không cần thiết chút nào, trên thực tế, trừ rượu ra hắn cũng không bị cướp thứ gì.
- Nếu ta có biện pháp, ngươi không sợ ta sẽ lại thu phí qua đường của ngươi ư?
Bạch Nhạc nhếch miệng nở một nụ cười rực rỡ, bình tĩnh nói.
-... Đừng, chút ít đồ này của ta đâu đáng lọt vào mắt của ngươi, nếu không lại uống bầu rượu nữa?
Trần Minh Dương vừa bày ra vẻ mặt nhăn nhó, vừa lấy ra một bầu rượu đưa cho Bạch Nhạc nói.
Bạch Nhạc cũng chỉ thuận miệng đùa một chút, không có ý tứ nghiêm túc, hắn tiện tay nhận lấy bầu rượu, ngửa đầu uống một ngụm, lúc này mới nheo mắt lại hỏi:
- Vân tiên tử và Vệ Phạn Dạ đã qua?
- Đúng!
Trần Minh Dương gật đầu, nhẹ giọng đáp:
- Trừ hai người bọn họ ra, người khác có thành công không.
Trần Minh Dương dừng một chút, tiếp tục đáp:
- Lúc chúng ta đến, Vân tiên tử đã không ở đây, Vệ Phạn Dạ ngồi dưới chân núi ba ngày, cũng liền đi qua, nhưng chúng ta đều thử qua, tối đa cũng chỉ có thể leo đến vị trí hai phần ba liền ngã xuống.
Bạch Nhạc ngẩng đầu lên nhìn, ngọn núi trước mặt này cũng chỉ cao khoảng hai nghìn mét, địa hình có chút nguy hiểm, nhưng cũng không đến loại trình độ không thể vượt qua kia!
Cho dù không thể phi hành, nhưng đến nơi đây, tu vi đã gần như khôi phục, dưới tình huống bình thường, cho dù là Linh Phủ Cảnh, cũng có thể ung dung leo lên mới đúng.
- Có chút ý tứ, để ta đến thử xem!
Khóe miệng Bạch Nhạc hơi vểnh lên, không tiếp tục hỏi nhiều nữa, hắn ném bầu rượu lại cho Trần Minh Dương, đi thẳng đến chân núi.
Lúc này Bạch Nhạc mới đến, thực sự khiến cho tất cả mọi người phải chú ý.
Nhìn thấy Bạch Nhạc lên núi, tất cả mọi người không khỏi ghé mắt qua nhìn.
Bạch Nhạc không để ý tới ánh mắt của người khác, bắt đầu lên núi, toàn bộ tâm thần đều được thu liễm lại.
Chỉ bước ra một bước, Bạch Nhạc đã cảm thấy cả người trầm xuống, giống như trên người nhiều hơn một tảng đá.
Bạch Nhạc hơi nhíu mày, không cần vận dụng ma khí, chỉ dựa vào sức mạnh thân thể đã đủ để chống cự lại loại áp lực này, lập tức đi về phía trước lần nữa.
Nhưng sau khi đi ra được mấy bước, Bạch Nhạc đã hiểu, vì sao lại có nhiều người bị vây ở chỗ này như vậy.
Trên đường lên núi, mỗi khi bước ra một bước, áp lực trên người sẽ nặng thêm một phần, giống như tảng đá trên lưng càng lúc càng lớn, càng ngày càng nặng.
Lúc này mới chỉ đi được mấy bước, mà trên người như đã có áp lực mấy chục cân, nếu cứ tiếp tục như thế, đến đỉnh núi áp lực sẽ khủng bố đến mức nào, quả thực khó có thể tưởng tượng.
Tuy tâm niệm hơi động, nhưng Bạch Nhạc cũng không để ý lắm, ngược lại bước nhanh hơn, chỉ trong khoảng thời gian ngắn ngủi mấy trăm hơi thở, đã leo lên độ cao gần năm trăm mét.
Nhưng đến độ cao này, cho dù lấy sự mạnh mẽ của Thông Thiên Ma Thể, thì Bạch Nhạc cũng cảm thụ được áp lực.
Cố gắng đi thêm ba trăm mét nữa, Bạch Nhạc liền cảm giác được, sức mạnh thân thể đã đạt tới cực hạn.
Không nói quá chút nào, đến loại trình độ này, trên người giống như bị một tảng đá ngàn cân đè nặng, quả thực ngay cả thở cũng có vẻ cực kỳ cố sức.
Phải biết rằng, thân thể Bạch Nhạc đủ để chống lại Tinh Cung.
Nói cách khác, nếu là cường giả Tinh Cung Cảnh sơ kỳ bình thường, đi tới nơi đây, sợ là cũng đã tới cực hạn.
Nhưng như vậy cũng chưa đi được một nửa quãng đường!
Bạch Nhạc hơi lưỡng lự một chút, chợt thi triển ra Thông Thiên Ma Công, tiếp tục leo lên núi, có Thông Thiên Ma Công chống đỡ, cả người nhất thời nhẹ nhàng hơn rất nhiều.
Đoàn người dưới núi nhìn thấy Bạch Nhạc chợt gia tốc lần nữa, không khỏi náo động một hồi.
Mỗi người ở đây đều thử leo núi, tự nhiên biết sau khi đến độ cao tám trăm mét sẽ có nhiều trắc trở, nhưng dưới loại tình huống này, Yến Bắc Thần vẫn có thể gia tốc lần nữa, chuyện này không khỏi quá biến thái đi.
Chỉ mấy lần lên xuống, Bạch Nhạc đã vượt qua độ cao một nghìn mét, mà hầu như đại đa số mọi người không có khả năng đạt đến.
Bạch Nhạc thừa thắng xông lên, trực tiếp trèo lên đến độ cao một nghìn năm trăm mét, nhưng đến nơi đây, ngay cả hắn cũng rất rõ ràng, chỉ dựa vào tu vi bây giờ, cực hạn của hắn cũng chỉ đến như thế thôi.
Nếu thật sự muốn lên đỉnh núi, trừ phi hắn bại lộ thân phận, vận dụng toàn bộ lực lượng mới có hy vọng.
Nhưng loại ý niệm này đã đã bị Bạch Nhạc lập tức xóa bỏ.



Bạn cần đăng nhập để bình luận