Thái Thượng Kiếm Tôn

Chương 282 - Một kiếm này, xuất ra vô hối (2)



Chương 282 - Một kiếm này, xuất ra vô hối (2)




Dùng thần niệm câu thông Côn Ngô Kiếm, vốn điều này đã là phương hướng sai lầm! Đối với cường giả đỉnh cấp như Thông Thiên Ma Quân mà nói, dùng thần niệm, thần hồn để khống chế Côn Ngô Kiếm tự nhiên là chuyện rất đơn giản, nhưng lấy chút thực lực hiện tại của Bạch Nhạc, muốn dùng thần niệm câu thông, quả thực không khác gì người si nói mộng.
Chỉ có kiếm đạo mới có thể khiến cho Côn Ngô Kiếm cảm nhận được tâm ý của hắn!
Thần kiếm có linh, thần kiếm cỡ như Côn Ngô Kiếm, bản thân liền đã có linh, không phải vật chết có thể so sánh.
Ngay khi Bạch Nhạc dùng kiếm đạo để kích phát Côn Ngô Kiếm, nháy mắt, Côn Ngô Kiếm phảng phất như được Bạch Nhạc đánh thức từ trong giấc ngủ say.
Nếu là lúc bình thường lấy thực lực bây giờ của Bạch Nhạc, dù có kiến lập được một tia liên hệ với Côn Ngô Kiếm thì cũng đừng nghĩ được đáp lại, khăng khăng giờ đây Bạch Nhạc đang ở trong huyết ảnh tế đàn!
Ngô Kiếm bị đánh thức, cơ hồ chỉ chớp mắt liền cảm nhận được khí tức huyết ảnh tế đàn.
Bao nhiêu năm qua, Côn Ngô Kiếm một mực nằm trong tay mạch Thánh Nữ của Đạo Lăng Thiên Tông, một khi đụng phải lực lượng tà ác như thế, tự nhiên lập tức sẽ bị xúc động.
Như thế, Bạch Nhạc liền cảm nhận được Côn Ngô Kiếm hồi ứng.
Chỉ là, với thực lực Bạch Nhạc bây giờ, muốn luyện hóa Côn Ngô Kiếm căn bản là điều không thể.
Hơn nữa, phong ấn Thông Thiên Ma Quân bố xuống cũng không phải là thứ hắn bây giờ có thể đánh vỡ được, dù Bạch Nhạc có gấp cỡ nào cũng vô dụng.
Phải biết, nếu đánh vỡ phong ấn trước khi luyện hóa Côn Ngô Kiếm, Côn Ngô Kiếm vừa thoát đi ra, sợ rằng việc đầu tiên nó làm sẽ là chém chết tiểu ma đầu Bạch Nhạc này.
Thông Thiên Ma Quân há cho phép nguy hiểm như thế xuất hiện.
Trên thực tế, lúc này sau khi thực sự kiến lập liên hệ với Côn Ngô Kiếm, Bạch Nhạc liền rõ ràng cảm nhận được vi diệu trong đó.
Chỉ là, giờ nên làm gì?
Không cách nào sử dụng Côn Ngô Kiếm, Bạch Nhạc liền không thể đánh nát bất tử chi thân của Cổ Hiên, liền không cách nào ngăn cản huyết tế, kết quả tự nhiên cũng chỉ có con đường chết!
Khắc này, Bạch Nhạc bị ép vào tuyệt cảnh, cứ thế đứng đó trầm mặc suốt một khắc đồng hồ.
Lúc lần nữa ngẩng đầu, trong mắt Bạch Nhạc đột nhiên hiện lên vẻ quyết đoán.
Bạch Nhạc rất sợ chết, sợ chết hơn bất kỳ ai, nhưng mà, khắc này, khi đã bị đẩy vào tuyệt cảnh, Bạch Nhạc lại có chút thoải mái.
Cùng lắm thì chết thôi!
Nếu sau cùng đã khó tránh khỏi cái chết, vậy tại sao không khiến cho cái chết của bản thân mình có giá trị, có ý nghĩa chút?
Côn Ngô Kiếm bị phong ấn trong thần hồn, có phong ấn của Thông Thiên Ma Quân ở đấy, hắn không cách nào dụng, nhưng chỉ cần Bạch Nhạc chết đi, phong ấn tự nhiên sẽ vỡ nát, khi đó liền bay ra từ trong thần hồn Bạch Nhạc, bằng vào uy lực bản thân Côn Ngô Kiếm, hẳn cũng đủ nhẹ nhàng chém giết Cổ Hiên, hủy diệt huyết ảnh tế đàn.
Đối với Bạch Nhạc mà nói, đấy tựa hồ đã là cách duy nhất để ngăn cản huyết tế.
Lấy cái chết của mình hắn, đổi lấy an toàn cho toàn bộ Thanh Châu Thành, đổi lấy sinh cơ cho những người quen thuộc và cả không quen thuộc kia.
Phải biết, nếu huyết tế hoàn thành, tất cả mọi người trong Thanh Châu Thành hẳn đều phải chết, dù là Dương Bằng sợ rằng cũng tự thân khó bảo, càng không cách nào bảo vệ Bạch Thanh Nhã.
Những điều đó tựa như từng sợi tơ, ràng buộc lấy Bạch Nhạc, đồng thời khiến Bạch Nhạc càng thêm phần thản nhiên thoải mái.
Trong mắt chớp qua vẻ bình tĩnh, cả người Bạch Nhạc phảng phất thong dong lên nhiều.
Thật ra, chết cũng đâu có gì quá đáng sợ!
Nhưng mà, khắc ấy, trong đầu Bạch Nhạc bất giác hiện ra đạo thiến ảnh như tiên nữ kia.
- Vân Mộng Chân, xem ra, ván này. . . ta phải thua rồi!
Nhẹ giọng lẩm bẩm, Bạch Nhạc đặt tay lên kiếm, trong mắt hiện vẻ thong dong, thoáng chốc, hết thảy lực lượng đột nhiên triệt để bạo phát!
- Nhiên Huyết!
Tử chí đã sinh, Bạch Nhạc triệt để buông ra tất cả ràng buộc!
Dù chết cũng phải chết cho vinh quang, như sao băng, tán phát quang huy lộng lẫy nhất.
- Thôn Thiên!
Cùng lúc, Bạch Nhạc lần nữa cường hành thi triển Thôn Thiên Quyết, điên cuồng thôn phệ tất cả lực lượng xung quanh!
Vù vù!
Kiếm trong tay rền vang một tiếng, phảng phất cũng cảm nhận được tử ý của Bạch Nhạc!
Linh Tê Nhất Kiếm!
Hết thảy lực lượng có thể sử dụng đều dung nhập vào trong một kiếm này, khắc đó, tất cả đồng loạt tán phát ra quang thải lấp lánh.
Một kiếm này, không vì giết địch, chỉ để kết thúc!
Lấy tính mạng bản thân làm đại giá, đổi lấy phong ấn trong thần hồn nứt vụn, để cho Côn Ngô Kiếm đi ra hoàn thành chém giết sau cùng!
Một kiếm này, xuất ra vô hối!
….
Mũi kiếm áp sát, vô luận là lực lượng Thôn Thiên Quyết hay Đốt Huyết Thuật, khắc này đều đồng loạt bạo phát.
Bởi vì Đốt Huyết Thuật, huyết dịch khắp toàn thân Bạch Nhạc đều đang thiêu đốt, bởi vì tùy tiện thi triển Thôn Thiên Quyết, dù là Thông Thiên Ma Thể tiểu thành cũng căn bản không cách nào gánh chịu cỗ lực lượng này phản phệ, vô luận gân cốt hay nội tạng, lúc này đều sẽ theo đó tan nát.
Có thể nói, chỉ trong nháy mắt, Bạch Nhạc đã bức chính mình đến trong tuyệt cảnh phải chết.
Vù vù!
Một kiếm xuyên tim, một kiếm này dốc hết toàn bộ lực lượng của Bạch Nhạc, không chút trở ngại đâm vào thân thể Cổ Hiên, điên cuồng phá hủy thân thể Cổ Hiên.



Bạn cần đăng nhập để bình luận