Thái Thượng Kiếm Tôn

Chương 1206 - Vân Mộng Chân Cường Thế (2)



Chương 1206 - Vân Mộng Chân Cường Thế (2)




Chung Diễm phản ứng nhanh nhất, trong tích tắc liền cắn chót lưỡi, phun ra một ngụm Tiên huyết, cùng lúc đó, trong mắt lộ ra một màn điên cuồng, thôi động lực lượng Tinh Cung đến mức tận cùng, không tránh không né đụng về phía Nhậm Tiêu Dao.
Tư thế kia, căn bản là liều mạng, hơn nữa còn là loại đấu pháp không tiếc tính mạng đổi lấy tổn thương.
Loại đấu pháp điên cuồng này, nhất thời dọa cho Nhậm Tiêu Dao sợ hết hồn, hiển nhiên một cái thất thần, không bị Chung Diễm thương tổn được.
Lấy thực lực của hắn, muốn giết Chung Diễm không khó, nhưng muốn bắt sống lại không dễ dàng, bây giờ Chung Diễm thể hiện ra tư thế thà chết trận cũng không muốn bị bắt sống, nhất thời khiến cho Nhậm Tiêu Dao bó tay toàn tập.
Đồ hỗn trướng này, không theo phương pháp gì cả!
Hắn chỉ muốn bắt người làm đá đặt chân mà thôi, cũng không phải muốn liều mạng cùng Chung Diễm.
Trên thực tế, hắn ngay cả Chung Diễm là ai cũng không biết!
Tiếp tục đấu với loại người vừa mạnh, vừa vô liêm sỉ này, chính là tốn công mà không có kết quả, nếu như ép quá đối phương tự bạo Tinh Cung liều mạng với hắn, mới là lỗ lớn.
Quan trọng nhất là, Vân Mộng Chân chủ động xuất thủ với Thư Khánh Dương, chính là muốn ngăn cản Thư Khánh Dương đi bảo vệ những người kia của Đại Càn Vương Triều.
Nghĩ đến đám ngu xuẩn Đại Càn Vương Triều kia bị mấy người Dạ Thần Hi đuổi giết, chật vật mãi mới đến được nơi đây, liền biết những người này trừ thân phận có chút tôn quý ra, thực lực tuyệt đối kém xa Chung Diễm, Dạ Thần Hi.
Nhưng đối với Nhậm Tiêu Dao hắn mà nói, loại đồ chơi thân phận này... có ý nghĩa sao?
Thân là truyền nhân duy nhất của Bích Lạc Hoàng Tuyền, thân phận Nhậm Tiêu Dao tôn quý hơn nhiều so với đám hoàng tử Đại Càn Vương Triều gì đó này, căn bản không sợ đắc tội Đại Càn Vương Triều.
Ý nghĩ hơi chuyển, Nhậm Tiêu Dao liền bỏ qua Chung Diễm, quay đầu tiến về phía đám người Đại Càn Vương Triều.
Trong nháy mắt, đám người Ngô Văn Uyên và Tam hoàng tử tê cả da đầu, suýt chút nữa chửi ầm lên.
Ở trước mặt quyền lợi, đúng là thân phận bọn hắn không có ý nghĩa gì.
Theo động thủ Nhậm Tiêu Dao, Mặc Vũ cũng kịp phản ứng, ra tay trước, đánh tới chỗ Tam hoàng tử cách mình gần nhất.
Ngay cả động tác của Lâm Tuyết Dật và Tiêu Dật Phong cũng không khỏi hơi chần chờ một chút, có chút không muốn dây dưa cùng Dạ Thần Hi.
- Vân Mộng Chân, tâm tư ngươi thật ác độc, Đại Càn Vương Triều ta tuyệt không giảng hòa với ngươi!
Ngô Văn Uyên bị tức sôi lên, nhất thời không nhịn được mắng to.
Cho tới giờ khắc này, rơi vào trong hiểm cảnh, Ngô Văn Uyên mới hoàn toàn hiểu ra dụng ý khi Vân Mộng Chân xuất thủ với Thư Khánh Dương, một màn bạo ngược chi ý dưới đáy lòng kia, hoàn toàn bị kích thích ra.
- Ngươi thì tính là cái gì, cũng xứng gọi thẳng tục danh của bản tọa!
Trong mắt Vân Mộng Chân lộ ra một đạo sát khí lạnh lùng, hờ hững mở miệng nói.
Mặc dù lần này Bạch Nhạc theo Đại Càn Vương Triều đến, thế nhưng, nếu vì vậy mà Vân Mộng Chân sẽ hạ thủ lưu tình đối với Đại Càn Vương Triều, thì không khỏi quá coi thường Vân Mộng Chân rồi.
Kiếm trong tay nhoáng lên, một đạo kiếm quang khủng bố, hung hãn chém về phía Ngô Văn Uyên.
Vân Mộng Chân không đành lòng coi người khác là đá đặt chân ném vào trong Tức Thổ tranh đoạt cơ duyên, nhưng không có nghĩa là, nàng sẽ không giết người.
Ngô Văn Uyên dám uy hiếp nàng, nàng tuyệt không ngại giết người lập uy!
Khoảng cách hơn mười mét, chỉ chớp mắt đã áp sát!
Thực lực Vân Mộng Chân mạnh mẽ cỡ nào, một khi nổi lên sát khí, làm sao Ngô Văn Uyên có khả năng ngăn cản, trong nháy mắt, đạo kiếm quang kia trực tiếp rơi đến trước người Ngô Văn Uyên!
Mắt thấy Ngô Văn Uyên sắp bị đạo kiếm quang này chém thành hai đoạn, rốt cuộc Thư Khánh Dương vẫn đuổi tới, đột nhiên va chạm, đụng Ngô Văn Uyên ngã nhào một cái, mạnh mẽ ngăn cản một kiếm này thay Ngô Văn Uyên!
- Phốc!
Kiếm quang vào cơ thể, trong nháy mắt liền khiến cho Thư Khánh Dương bị thương, trước ngực xuất hiện một đạo vết thương khủng bố, cùng lúc đó phun ra một ngụm máu.
Đối địch chính diện với Vân Mộng Chân, hắn vẫn có thể chống đỡ, nhưng muốn cứu người, khả năng liền khó khăn, chỉ có thể lấy bản thân bị thương làm cái giá, mới có thể cứu được Ngô Văn Uyên.
Hết cách rồi, bất kể như thế nào, hắn cũng không thể nhìn Ngô Văn Uyên chết ở trước mặt.
Có nhiều lúc, một chút biến hóa nho nhỏ lại có thể mang đến biến hóa lớn.
Chớ đừng nói chi là Thư Khánh Dương bị Vân Mộng Chân gây thương tích!
Mặc dù ai cũng nhìn ra, tổn thương của Thư Khánh Dương cũng không tính là nghiêm trọng, dù sao mục đích của Vân Mộng Chân, chỉ là đánh chết Ngô Văn Uyên mà thôi, căn bản không cần dốc hết toàn lực.
Nhưng ý nghĩa của chuyện này, lớn hơn kết quả nhiều.
Hai người Mặc Vũ và Nhậm Tiêu Dao không bị Thư Khánh Dương ảnh hưởng, trong khoảnh khắc đã đắc thủ, hai cao thủ đi theo bên cạnh Tam hoàng tử trực tiếp bị phong bế tu vi bắt lại.
Nhìn cũng không nhìn, hai tên xui xẻo bị bắt liền bị ném vào trong dung nham dưới thân.
Trong nháy mắt, hai người ngã vào nham thạch nóng chảy liền phát ra một tiếng hét thảm, bị nham thạch nóng chảy đốt cho máu thịt be bét.



Bạn cần đăng nhập để bình luận