Thái Thượng Kiếm Tôn

Chương 425 - Thế nào là ma (2)



Chương 425 - Thế nào là ma (2)




- Nếu không phải thấy ta mỹ mạo lại còn thân xử nữ, hắn có tâm đợi giá mà bán, sợ rằng ta đã khó thoát độc thủ, huyết hải thâm thù, ta hận không thể ăn tươi nuốt sống hắn! Chỉ cần giết hắn, ta nguyện trả ra bất cứ giá nào, còn mong công tử thành toàn.
Lẳng lặng nghe xong Mộ Dung Tử Yên nói hết, dù đứng ở góc độ người ngoài, trong lòng Bạch Nhạc vẫn không khỏi dâng lên sát cơ!
Trên đời này không ngờ thật có súc sinh ác độc như vậy, dùng cặn bã e là còn chưa đủ để hình dung.
Nhìn Mộ Dung Tử Yên quỳ gối dưới chân, Bạch Nhạc thở dài một hơi, nhẹ giọng nói:
- Ta có thể đáp ứng ngươi giết hắn, chẳng qua... Không phải bây giờ!
Mặc dù không thân không quen Mộ Dung Tử Yên, nhưng chỉ cần là người thì đều có lòng trắc ẩn, Bạch Nhạc vốn cũng không phải hạng ý chí sắt đá, tự nhiên không nhẫn tâm cự tuyệt.
Huống hồ, chỉ cần lời Mộ Dung Tử Yên nói là thật, như vậy dù có giết Mộ Dung Thiên Kiếm mười lần, trăm lần cũng không oan.
Nhìn vào Mộ Dung Tử Yên, Bạch Nhạc càng hiểu rõ tâm niệm trong lòng.
Tu ma giả, cầu chính là khoái ý ân cừu, ngang tàng tùy ý.
Chỉ cần trong lòng cảm thấy đáng chết, vậy liền không việc gì phải do dự, càng không cần bất kỳ lý do nào cả.
Thế nhân đều nói, ma tu chỉ nhìn lợi ích, không chút lễ nghĩa liêm sỉ!
Tựa hồ ma nên là loại như Âm Dương Đồng Tử, Phá Nam Phi, thậm chí là Mộ Dung Thiên Kiếm.
Nhưng ở trong mắt Bạch Nhạc, cặn bã như thế, đâu liên quan gì đến ma.
Nếu ma chính là loại cặn bã này, vậy Bạch Nhạc thà chết cũng tuyệt không tu ma.
Theo như Bạch Nhạc thấy, Thông Thiên Ma Quân ngang tàng tùy ý, hành sự chỉ bằng bản thân yêu ghét, kiêu ngạo tự phụ, kiệt ngạo hào hiệp mới thực sự xứng với một tiếng "Ma".
Đây là ma đầu tiên mà Bạch Nhạc gặp được, cũng là sư tôn mở ra con đường tu hành cho hắn.
Lúc Bạch Nhạc hiểu được dụng ý của Thông Thiên Ma Quân, ngửa mặt lên trời mà vái, nhận người này làm sư tôn, hắn liền đã tự nói với chính mình, mặc dù làm ma, hắn cũng sẽ chỉ làm ma như Thông Thiên Ma Quân, chứ không phải đám cặn bã không chuyện ác nào không làm, coi mạng người như cỏ rác mà người huyền môn chính đạo vẫn nói.
Khắc này, trong lòng Bạch Nhạc càng thêm thấu triệt.
Nếu thế nhân căn bản không biết cái gì mới là ma, như vậy, liền để ta làm cho các ngươi xem.
Tu ma, không chỉ vì chính danh cho ma, mà còn vì nói cho thiên hạ biết, thế nào mới là ma!
- Đa tạ công tử!
Nghe được Bạch Nhạc hồi đáp, Mộ Dung Tử Yên lập tức dập đầu vái Bạch Nhạc ba vái.
Yên ắng nhìn Mộ Dung Tử Yên, Bạch Nhạc lại không ngăn nàng.
Bạch Nhạc và nàng vốn không thân không quen, thay nàng giết Mộ Dung Thiên Kiếm, chính là báo thù giúp nàng, giúp Mộ Dung gia! Hơn nữa, trong lòng Bạch Nhạc rất rõ ràng, hắn phải đối phó, xa không chỉ mỗi Mộ Dung Thiên Kiếm, mà là toàn bộ Huyết Ảnh Ma Tông.
Thực ra, Bạch Nhạc không có tâm tư khiến nàng làm nô tỳ cho mình, càng sẽ không khiến nàng cầm thân thể ra trao đổi, như thế, cái vái này Bạch Nhạc tự nhiên an tâm hưởng dụng.
Đồng thời, Bạch Nhạc cũng muốn dùng phương thức này nhức nhở mình, thụ hưởng vái này, chính là hứa hẹn không lời với Mộ Dung Tử Yên.
Quân tử hứa một lời, trăm chết không hối hận!
- Đứng lên đi, thu dọn đồ đạc, sáng sớm ngày mai theo ta đi Thanh Châu Thành! Nhớ kỹ, trên đường, nói ít nghe nhiều, cái gì đều đừng hỏi, an tâm theo ta là được, hiểu chưa?
Nhìn vào Mộ Dung Tử Yên, Bạch Nhạc nhàn nhạt phân phó nói.
- Tử Yên hiểu!
- Còn nữa, lúc nào giết Mộ Dung Thiên Kiếm, ta tự có cân nhắc, đoạn thời gian này vô luận ta làm gì, ngươi đều không được xen lời, càng không được tự tìm cơ hội ra tay với hắn, hiểu không?
Nhìn vào Mộ Dung Tử Yên, trong mắt Bạch Nhạc chớp qua một tia hàn ý, trầm giọng nói.
- Vâng!
Chỉ cần Bạch Nhạc nguyện ý bằng lòng giúp nàng giết chết Mộ Dung Thiên Kiếm, nàng đã nhịn nhục lâu vậy rồi, há sẽ để ý phải chờ thêm một đoạn thời gian?
Nữ nhân, một khi đã quyết định phải báo thù, phần ngoan kình trong đó thường thường ngay cả nam nhân đều không cách nào sánh bằng.

- Công tử, nơi này chính là Thanh Châu Thành.
Xe ngựa chậm rãi chạy vào Thanh Châu Thành, Mộ Dung Tử Yên vén rèm xe lên liếc nhìn một cái, nhẹ giọng mở miệng nói.
Dựa lưng trên nệm êm trong xe ngựa, Bạch Nhạc biếng nhác liếc mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, thuận miệng nói:
- Nhiều năm không về, Thanh Châu Thành có vẻ biến hóa không nhỏ nhỉ.
- Vâng!
Gật đầu, Mộ Dung Tử Yên nhẹ giọng hỏi:
- Công tử, giờ chúng ta đi Bạch gia ngay à?
- Không vội, trước phải tìm nơi đặt chân cái đã.
Lắc lắc đầu, Bạch Nhạc trầm tư một lát, sau đó nhàn nhạt nói:
- Đi thôi, trước về Mộ Dung gia các ngươi xem xem.
Nghe thế, cả người Mộ Dung Tử Yên chợt khẽ run lên, khó mà tin tưởng nhìn Bạch Nhạc.
- Làm sao, ngươi không muốn đi về?
Nhướng mày, Bạch Nhạc hờ hững hỏi.
- Không phải!
Nghe được lời này của Bạch Nhạc, Mộ Dung Tử Yên lập tức có chút căng thẳng đáp:
- Là tỳ tử không nghĩ tới còn có thể trở về... Hiện tại Mộ Dung gia sớm đã bị Mộ Dung Thiên Kiếm khống chế, từ trên xuống dưới đều là người khác, tỳ tử sợ...



Bạn cần đăng nhập để bình luận