Thái Thượng Kiếm Tôn

Chương 532 - Kiếp tán công (2)



Chương 532 - Kiếp tán công (2)




Lưỡi hái Tử Thần trực tiếp va chạm vào Thanh Vương Kiếm, trước va chạm trực diện như vậy, gần như Dạ Thần Hi không có sức để phản kháng, trong nháy mắt liền bị đánh bay ra. Hắn phun ra một ngụm máu tươi, văng đầy trên lưỡi hái, khiến ánh sáng u tối trên lưỡi hái tăng thêm ba phần, mạnh mẽ trợ giúp hắn ggượng đứng dậy.
Lần cứng đối cứng này đã mang lại cho người khác lòng tin cực lớn.
Thanh Vương mặc dù rất mạnh, nhưng hôm nay dù sao cũng chỉ mới vừa đoạt xá thành công, thực lực rất yếu, hoàn toàn không phải kẻ tung hoành ngang dọc khắp thiên hạ như lúc trước.
Ngay cả Dạ Thần Hi còn có thể cứng đối cứng, bọn họ còn cái gì không dám lên?
- Phong Ảnh Sát.
Thần thông, Phong Ảnh Sát.
Vô số lưỡi đao gió đột nhiên từ trong cung điện bắn ra, hóa thành một mảnh phong ảnh đánh thẳng vào kiếm khí.
Ngay tại lúc đó, Bạch Nhạc cũng lần nữa thi triển Kiếm Linh Vũ.
Ngay cả Văn Trạch và Tô Nhan cũng theo đó ra tay, tuy thực lực của bọn họ yếu hơn nhiều, nhưng cũng có thể giúp mọi người chống lại phần nào uy lực của kiếm khí kia.
Phải biết cho dù Văn Trạch và Tô Nhan tương đối yếu, nhưng cũng có thực lực của Linh Phủ đỉnh phong, nhiều cường giả như vậy cùng liên thủ vây giết, so với chỉ có một cường giả Tinh Cung cảnh, sợ là trong nháy mắt hắn sẽ bị giết chết.
Cho dù là Thanh Vương, giờ phút này cũng có phần kiệt sức.
Lấy tán công làm giá đắt để tuôn ra sức mạnh kinh khủng, vào lúc này sức mạnh của Thanh Vương đã không ngừng suy giảm, như Dạ Thần Hi nói, chỉ cần đợt tấn công đầu tiên này không giết được đối thủ, như vậy Thanh Vương liền hoàn toàn rơi vào thế hạ phong, lâm vào nguy hiểm.
- Tán công thì sao? Bản vương làm sao có thể bị bọn tiểu bối như các ngươi tính kế được.
Thanh Vương cười lạnh một tiếng, trong mắt lóe lên ý khinh thường, bàn tay hắn đột nhiên ấn xuống phía dưới, trong chớp mắt, toàn bộ cấm chế trong Thanh Vương Điện bỗng nhiên hóa thành một mảnh kiếm khí mạnh mẽ ầm ầm vang lên, bay về phía mọi người.
Kiếp tán công, bản thân Thanh Vương đương nhiên ý thức được nguy hiểm của nó, vì để phòng ngừa ngộ nhỡ, hắn đương nhiên sẽ lưu lại một món bảo mệnh cho mình.
Trên thực tế, cấm chế và sát trận đã được bố trí trong toàn bộ Thanh Vương Lăng cũng là vì chuẩn bị cho thời khắc này.
Chỉ trong nháy mắt sát trận nổ tung, lúc này liền nhấc lên một trận kiếm khí mang tính hủy diệt, mang theo hơi thở tử vong vô tận, vọt về phía đám người.
Ngay tại lúc đó, mặt đất bỗng nhiên nứt ra, Thanh Vương trực tiếp rơi xuống phía dưới, biến mất không thấy tăm hơi.
Ngoại trừ Bạch Nhạc, những người khác đều không biết bên dưới đất còn có những địa cung khác, do bất ngờ không kịp đề phòng, khi đuổi theo tới đó đã không còn kịp nữa.
Sau một khắc, toàn bộ Thanh Vương Điện sụp đổ, đám người khó khăn lắm mới có thể chạy ra khỏi Thanh Vương Lăng, họ nhìn vào chỗ cũ đã chỉ còn lại một mảnh phế tích, không còn thấy bóng dáng của Thanh Vương đâu nữa.
- Đáng chết!
Lưỡi hái Tử Thần của Dạ Thần Hi chém mạnh xuống đất, mạnh mẽ chém ra được một khe rãnh, nhưng là trong đống đổ nát này, làm sao có thể tìm được tung tích của Thanh Vương?
Dạ Thần Hi trầm giọng nói, sắc mặt cực kỳ xấu:
- Tìm, tất cả mọi người đều cùng nhau tìm, sát trận còn chưa bị phá vỡ, chúng ta ai cũng không ra được, một khi để Thanh Vương vượt qua kiếp tán công, rất nhanh hắn sẽ có thể khôi phục thực lực, đến lúc đó dù cho chúng ta có liên thủ lại với nhau cũng sẽ không làm gì được hắn, e rằng khi đó chúng ta sẽ khó thoát khỏi cái chết.
Triệu Thụy nhìn Dạ Thần Hi, cười lạnh hỏi:
- Tìm? Tìm kiểu gì? Phải đào sâu ba thước à?
- U Minh tông của ngươi có tử thù với Thanh Vương chứ không có liên quan gì đến chúng ta, ngươi vừa mới lợi dụng chúng ta, chẳng lẽ bây giờ còn muốn lợi dụng thêm một lần nữa sao? Ngươi nghĩ cũng hay thật.
Vừa rồi khi đối mặt với sự uy hiếp của Thanh Vương, mấy người trong nháy mắt đã ăn ý cùng nhau liên thủ, thế, nhưng khi Thanh Vương đã đào tẩu, họ rời khỏi nguy hiểm, liên minh vốn đã yếu ớt này tự nhiên sẽ tan rã ngay lập tức.
Chính tà đối nghịch không phải chỉ là lời nói suông.
Họ có thể kiềm chế bản thân mà không lập tức giết Dạ Thần Hi đã coi như lấy đại cục làm trọng rồi, giờ hắn còn muốn chung sức hợp tác với nhau, làm sao có thể?
Dạ Thần Hi lạnh lùng liếc mắt nhìn Triệu Thụy, nham hiểm nói:
- Đạo Lăng thiên tông uy phong to như vậy, nhưng không biết lúc Thanh Vương khôi phục thực lực, ngươi có còn tự tin được như bây giờ nữa không?
Đang ở thế đối đầu nên Triệu Thụy cũng không ngần ngại đáp lại một cách gay gắt:
- Tốt hơn hết ngươi nên cầu nguyện đừng gặp ta ở bên ngoài, nếu không ta sẽ không ngại giết ngươi đâu, truyền nhân U Minh tông.
Đối với người khác mà nói, nếu sát trận không bị phá, tất nhiên họ sẽ không thể ra khỏi Thanh Vương Lăng, nhưng đối với kẻ tinh thông trận pháp như Triệu Thụy mà nói, chuyện này chưa chắc.
Đây là lý do tại sao hắn ta dám từ chối Dạ Thần Hi.
Dạ Thần Hi nhìn chằm chằm Triệu Thụy một lúc, hắn biết rất rõ lúc này nói nhiều vừa vô ích vừa không có sức thuyết phục, nên xoay người rời đi.



Bạn cần đăng nhập để bình luận