Thái Thượng Kiếm Tôn

Chương 1273 - Áo Trắng Như Tuyết, Nhanh Nhẹn Như Tiên



Chương 1273 - Áo Trắng Như Tuyết, Nhanh Nhẹn Như Tiên




Phải biết rằng, Vân Mộng Chân không phải tiểu nhân vật gì, mà là truyền nhân xuất sắc nhất Đạo Lăng Thiên Tông, bất kể là thiên phú hay là lực ý chí, đều vượt xa tu hành giả bình thường, hơn nữa, lúc này Vân Mộng Chân cũng không phải là Tinh Cung Cảnh như mọi người vẫn nghĩ, mà là đã bước vào Tinh Hải.
Dựa vào thực lực Tinh Hải Cảnh, chỉ cần nhìn thấu cái bẫy này, thần hồn sẽ thức tỉnh, bắt đầu chống cự nàng đoạt xá, như vậy nàng hầu như không có khả năng thành công.
Ký ức bắt đầu khôi phục, chính là một lần nữa tranh đoạt quyền khống chế thân thể!
Chỉ mấy hơi thở thời gian, Vân Mộng Chân đã triệt để tỉnh lại, mà một luồng tàn hồn cuối cùng của đối phương cũng không có cách nào trốn nữa ra khỏi thức hải của Vân Mộng Chân nữa!
Bản thân việc đoạt xá vốn là sự tình hung hiểm nhất trên đời này!
Một khi thất bại liền có nghĩa là, ý thức của mình gần như bị đối phương thôn phệ!
Oanh!
Trong tích tắc, vô số ký ức thuộc về cái tàn hồn kia, thuận thế dung nhập vào trong thần hồn Vân Mộng Chân.
Trong lúc ngẩn ngơ, Vân Mộng Chân giống như mới mơ một giấc mộng!
Chứng kiến nhân sinh của đối phương!
Thế nhưng, bởi vì đối phương cũng chỉ còn lại một cái tàn hồn, cho nên những ký ức có thể nhìn thấy đều cực kỳ vụn vặt, nhưng dù vậy, đối với Vân Mộng Chân mà nói, cũng đã đủ trân quý.
Thông qua ký ức của đối phương, lúc này Vân Mộng Chân mới ý thức được, đối phương chính là đệ tử tông môn cái thượng cổ cấm địa này, hơn nữa thực lực ở thời kỳ thượng cổ, cũng đã đạt đến Hóa Hư Chi Cảnh.
Chỉ tiếc, còn chưa kịp bước ra một bước cuối cùng đã gặp nạn!
Hiện tại ký ức về trận đại chiến đã trở nên quá vụn vặt, thế nhưng chỉ cần dựa vào chút ký ức nhỏ bé này, Vân Mộng Chân cũng vẫn có thể cảm thụ được những người tu hành thời đại thượng cổ kia cường đại.
Lúc trước những tu hành giả siêu việt Hóa Hư kia, được gọi là... Tiên!
Mà những nhân vật khủng bố công kích bọn hắn kia, được gọi là thiên ngoại tà ma, hoặc là... Thần linh!
- Vân Mộng Chân, đừng tưởng rằng ngươi đã thắng rồi! Hãy đợi đấy!
Oanh!
Trong nháy mắt, ký ức của tàn hồn kia triệt để vỡ nát, hóa thành vô số điểm sáng màu trắng, bay thẳng vào chỗ sâu trong thần hồn Vân Mộng Chân, không để cho Vân Mộng Chân nhìn thêm gì nữa.
Vân Mộng Chân có thể cảm giác được, đối phương cũng không có hoàn toàn chết đi, mà là ngủ đông trong chỗ sâu thần hồn mình.
Cuối cùng nhân vật khủng bố chỉ còn cách phía trên Hóa Hư một bước ngắn, cho dù bị phản phệ, cũng không phải là thứ mà bây giờ Vân Mộng Chân có đủ khả năng loại bỏ.
Vân Mộng Chân dốc hết toàn lực tra xét thần hồn của mình, nhưng vẫn không cách nào tìm ra nửa điểm tung tích của đối phương!
Rơi vào đường cùng, Vân Mộng Chân cũng chỉ tạm thời đè cái ý niệm này xuống.
Mặc dù chuyện này là một tai hoạ ngầm lớn, nhưng bỏ lỡ cơ hội lần này, hiển nhiên đối phương sẽ không dễ dàng xuất hiện nữa.
Theo thực lực mình đề thăng, chắc chắn sau này sẽ tìm được biện pháp loại bỏ đối phương.
Huống chi, cho dù tồn tại tai hoạ ngầm, thì đối với Vân Mộng Chân mà nói, độ qua một kiếp này, cũng tuyệt đối là lợi nhiều hơn hại.
Tuy rằng có rất nhiều đồ vật quan trọng, theo đối phương giấu kín mà bị gián đoạn, thế nhưng chỉ dựa vào những thứ đạt được bây giờ, cũng đủ để tâm thần Vân Mộng Chân chấn động rồi.
Quan trọng nhất là, trước khi ký ức đối phương vỡ nát, Vân Mộng Chân đã đạt được một cái phương pháp tu hành, mặc dù không phải là hoàn chỉnh, nhưng vẫn nhắm thẳng vào đại đạo! Hoặc có lẽ là... Nhắm thẳng vào phía trên Hóa Hư, Tiên đạo!
Vân Mộng Chân hít sâu một hơi, phục hồi lại tinh thần, liền cảm thụ được ngũ sắc Tiên Cung vỡ nát, đồng thời cũng nhìn thấy cái cấm chế đã nứt ra và thông đạo rời khỏi thượng cổ cấm địa trong bầu trời.
Thế nhưng trong nháy mắt, Vân Mộng Chân liền ý thức được, trong khoảng thời gian mình bị vây ở bên trong ngũ sắc Tiên Cung, chỉ sợ người khác đều đã rời khỏi thượng cổ cấm địa.
- Bạch Nhạc!
Ý thức được điểm này, đột nhiên nội tâm Vân Mộng Chân xoắn lại, không để ý tới chuyện gì khác, dưới chân nhẹ nhàng điểm một cái, cả người chợt hóa thành một đạo lưu quang, bay ra ngoài thượng cổ cấm địa.
Trước đó, vì cứu nàng, Bạch Nhạc đã bại lộ thân phận.
Không cần nghĩ cũng biết, Bạch Nhạc không có khả năng giết chết tất cả những người biết chuyện, như vậy một khi rời khỏi thượng cổ cấm địa, Bạch Nhạc sẽ gặp phải nguy hiểm đáng sợ đến mức nào, cho dù dùng đầu ngón chân cũng có thể nghĩ ra.
Làm sao chuyện này có thể khiến Vân Mộng Chân không khẩn trương chứ?
Trải qua hồi ức bên trong ngũ sắc Tiên Cung, từ quên đi rồi lại nhớ lại được đoạn ký ức kia lần nữa, càng làm cho Vân Mộng Chân cảm nhận rõ hơn, địa vị Bạch Nhạc trong lòng nàng!
Trên thực tế, nếu không phải vì nàng không bỏ xuống được tình cảm đối với Bạch Nhạc, nếu không phải dưới tình huống ký ức đã bị che đậy, bản năng vẫn khiến cho nàng một mực nhớ tới Bạch Nhạc, nhớ kỹ câu nói kiên định ta không tin mệnh kia, thì có thể bây giờ nàng đã sớm đã bị đoạt xá.
Đối với nàng mà nói, phần tình cảm và ký ức đối với Bạch Nhạc kia, mới là thứ nàng coi trọng nhất trong lòng.



Bạn cần đăng nhập để bình luận