Thái Thượng Kiếm Tôn

Chương 660 - Ma do tâm sinh, trọn đời đắm chìm (2)



Chương 660 - Ma do tâm sinh, trọn đời đắm chìm (2)




Dựa theo tình huống bình thường, trên thực tế cho tới bây giờ chuyện bước vào Tinh Cung đã là chuyện mười phần chắc chín, chỉ cần Bạch Nhạc tỉnh lại, thúc đẩy Tinh Cung rồi hoàn thành sự cô đọng cuối cùng là được.
Nhưng hết lần này tới lần khác, Bạch Nhạc giống như đã hôn mê, mặc dù hơi thở còn ở đó, nhưng lại căn bản không thể nào tỉnh lại được.
...
Áo trắng như tuyết, nhanh nhẹn như tiên.
Bạch Nhạc đạp trên đỉnh núi Đạo Lăng, từ rất xa, hắn đã thấy được bóng dáng khiến hắn vấn vương không dứt kia, nhất thời, hắn không khỏi có chút ngây dại.
- Yến Bắc Thần, bó tay chịu trói đi! Cuối cùng thì ngươi cũng không phải là Thông Thiên Ma Quân, không có tư cách làm càn trên núi Đạo Lăng này!
Bên tai truyền đến một đợt tiếng quát mắng, lúc này Bạch Nhạc mới nhận ra mình đã sớm bị người của Huyền Môn bao vây, đám người này chĩa kiếm vào mình, trong đó không thiếu những bóng dáng quen thuộc.
Dương Bằng, Văn Trạch, Triệu Thụy, và cả trưởng lão Chu Mộng Dương, Thiên Thu đại sư... Rất nhiều rất nhiều khuôn mặt quen thuộc.
Chỉ là, điều mà Bạch Nhạc thật sự quan tâm đến trong giây phút này lại không phải những thứ này, mà là Vân tiên tử như bước ra từ trong tranh chậm rãi đến từ phía xa kia.
- Yến Bắc Thần, xuất kiếm đi! Côn Ngô Kiếm mà Thánh Nữ Nhất Mạch của ta mất đi, ta sẽ đích thân đoạt lại.
Vân Mộng Chân bước đến trước người Bạch Nhạc, trong đôi mắt nàng lướt qua chút hờ hững, lạnh lùng nói.
Bạch Nhạc cúi đầu xuống, nhìn bộ áo xanh của mình và Côn Ngô Kiếm nắm trong tay một chút, hơi thở Bạch Nhạc không khỏi hơi khó khăn.
Một đường giết tới đỉnh núi Đạo Lăng, trên người hắn đã sớm dính đầy máu tươi, thực chất bây giờ hắn đã lộ vẻ mỏi mệt đến rã rời.
Nhìn bóng dáng gần trong gang tấc kia, Bạch Nhạc muốn đến gần một chút để ôm nàng vào lòng, nói cho nàng biết, mấy năm nay mình nhớ nhung nàng đến nhường nào, nhưng mà giờ phút này, khi đứng trước mặt đối phương, điều mà mình thấy lại không phải là nỗi vui sướng khi gặp lại, mà là nỗi hận thấu xương và sát ý lạnh lùng.
Đúng vậy.
Mình đã sớm không còn là Bạch Nhạc phía sau núi của Linh Tê Kiếm Tông nữa rồi, mình là truyền nhân của ma quân, Yến Bắc Thần hoành hành thiên hạ, là ma tu Yến Bắc Thần tay cầm Côn Ngô Kiếm giết một đường máu, giết tới đỉnh núi Đạo Lăng này.
Vân Mộng Chân căn bản không nhận ra mình nữa.
Rõ ràng chỉ gần trong gang tấc, nhưng mình lại không dám nói cho nàng biết mình là ai.
Như là có vạn lời ngàn câu đang kẹt lại trong cổ họng, nhưng không thể phun ra ngoài miệng được nửa chữ.
Vút!
Trong nháy mắt, Vân Mộng Chân bỗng nhiên xuất kiếm, ánh kiếm sáng như tuyết đi thẳng đến trái tim Bạch Nhạc, thời gian dường như dừng lại trong giây phút chớp nhoáng này, Bạch Nhạc trơ mắt nhìn một kiếm này, lại không có nổi chút sức lực để vung kiếm đón đỡ.
Phụt!
Mũi kiếm vào người, trong nháy mắt đã đâm thủng trái tim, một tay Bạch Nhạc bắt lấy mũi kiếm, hắn ngẩng đầu lên nhìn đối phương, trong lòng dâng lên một nỗi đau khó nói thành lời, nỗi đau này còn sâu đậm hơn cả sự đau đớn trên người gấp trăm lần, nghìn lần.
- Có thể chết dưới kiếm của Vân tiên tử, vẫn có thể xem là một chuyện hay ho.
Bạch Nhạc nhìn chằm chằm vào đôi mắt Vân Mộng Chân, hắn đột nhiên bật cười, nụ cười rực rỡ không gì sánh được.
- Ngươi rốt cuộc là ai?
Đón nhận ánh mắt của Bạch Nhạc, dường như Vân Mộng Chân cũng nhận ra điều gì, nàng trầm giọng hỏi.
Bạch Nhạc há mồm như muốn hồi đáp, nhưng cuối cùng vẫn tiếp tục im lặng.
Nên nói cái gì đây, nói cho nàng biết, mình không phải Yến Bắc Thần mà là Bạch Nhạc sao?
Nói cho nàng biết, bắt đầu từ lúc mình ở Linh Tê Kiếm Tông, mình đã vẫn luôn gạt nàng sao?
Lúc này, ngàn câu vạn chữ đều trở nên vô lực yếu ớt như thế.
Hắn không có cách nào để nào giải thích, cũng không thể giải thích.
Bởi vì hắn vốn là truyền nhân của Thông Thiên Ma Quân, là Yến Bắc Thần cầm Côn Ngô Kiếm tự tay chôn vùi uy danh hiển hách của Đạo Lăng Thiên Tông, kết thúc thời đại này.
Sức sống trôi đi, Bạch Nhạc có thể cảm nhận rất rõ ràng rằng mình sắp phải chết, vào đoạn cuối của sinh mệnh, hắn thậm chí đã khó có thể duy trì huyễn thuật Thiên Cơ Biến nữa rồi, Bạch Nhạc đột nhiên cắn răng, dùng sức mạnh mẽ rút mũi kiếm đâm vào cơ thể mình ra ngoài.
- Vân Mộng Chân, Yến Bắc Thần ta có thể chết, nhưng không thể bại!
Trong nháy mắt, lửa ma ngập trời, một tay Bạch Nhạc nâng Côn Ngô Kiếm lên, dùng sức ném về phía Vân Mộng Chân, ngay lúc đó, cả người hắn bỗng nhảy lùi về phía sau, dùng hết chút sức lực cuối cùng để nhảy xuống vách đá vạn trượng dưới đỉnh núi Đạo Lăng.
Chết thì chết. Nhưng cho dù là chết đi, nỗi thống khổ này, cũng nên để ta gánh chịu.
Kẻ chết trong tay nàng chỉ có thể là Yến Bắc Thần, không thể là Bạch Nhạc. Cứ để ký ức tốt đẹp kia vĩnh viễn nằm trong lòng nàng đi.
Gió núi gào thét, ánh tà dương đỏ quạch như máu.
Trong làn gió, Bạch Nhạc rơi xuống vách núi. Hắn nhìn thoáng qua bóng dáng áo trắng như tuyết ở trên đỉnh núi một lần cuối cùng, chậm rãi nhắm mắt lại.
Ý thức hắn dường như cũng hoàn toàn đắm chìm vào giây phút này.
Sắc mặt của Bạch Nhạc đang khoanh chân ngồi dưới đất dường như cũng lộ ra vẻ bi thương, hơi thở dần dần yếu đi.



Bạn cần đăng nhập để bình luận