Thái Thượng Kiếm Tôn

Chương 431 - Lựa chọn của Tô Nhan



Chương 431 - Lựa chọn của Tô Nhan




Khóe môi nhếch lên, Bạch Nhạc thuận miệng nói:
- Tin tưởng ta, lần này người cần tìm Bạch Nhạc rất nhiều, người Hàn Sơn... Chưa hẳn đã mang ý tốt!
Dù cho Bạch Thanh Nhã không quá tin tưởng đối phương, nhưng nghe nói thế, trong lòng không khỏi cả kinh.
Khoát tay, Bạch Nhạc tiếp tục nói:
- Bạch tiểu thư, ta nói rồi, ta không có ác ý với Bạch Nhạc, điểm này... ngày sau ngươi tự nhiên sẽ hiểu!
Lời này rất có thâm ý.
- Kẻ nào, dám đến Bạch gia làm càn, ta đây lại muốn xem xem!
Trong lúc nói chuyện, ngoài cửa chợt truyền tới một thanh âm quen thuộc.
Nghe được giọng đối phương, trong lòng Bạch Thanh Nhã lập tức buông lỏng.
- Làm sao, Bạch tiểu thư, đây chính là bài tẩy của ngươi?
Khóe miệng vẫn hiện ý cười, Bạch Nhạc thần sắc không biến, thậm chí ly trà trên tay cũng không buông xuống.
Ầm!
Mộ Dung Tử Yên chỉ là người bình thường, tự nhiên không ngăn được đối phương, nháy mắt, cửa phòng liền bị trực tiếp đá văng.
Tiến đến trước mặt là một nữ tử áo hồng tuyệt đẹp, trong mắt lộ ra mấy phần tiếu ý, ánh mắt lưu chuyển, rất nhanh liền dừng ở trên thân Bạch Nhạc:
- Không ngờ còn là một công tử ca tuấn tú, đánh đánh giết giết không tốt lắm đâu, chúng ta ngồi xuống uống chén rượu, thế nào?
Một câu đơn giản, lại quả thực mị ý hoành sinh, phảng phất như chỉ cần nhìn nàng một cái, tròng mắt liền không chuyển đi được.
Đừng nói nam nhân, dù là Bạch Thanh Nhã hay Mộ Dung Tử Yên canh chừng ngoài cửa, khắc này đều không khỏi có chút thất thần, tâm tạng nhảy loạn.
Trên người nữ nhân này lộ ra vẻ mị hoặc, đúng thật khiến người điên cuồng.
- Uống rượu? Vậy cũng được, chỉ là, người tuyệt đối đừng tán phát mị thuật trên người, bằng không, mất hứng.
Thoáng nhíu mày, Bạch Nhạc nheo mắt lại, nhàn nhạt nói.
Tức thì, trong lòng nữ tử áo hồng chợt trầm xuống, đột nhiên cảm nhận được một cỗ áp lực cực kỳ đáng sợ, phảng phất như đối phương gần gần chỉ tùy ý liếc mắt, liền khiến nàng sợ đến tưởng muốn xoay người đào tẩu.

Nháy mắt, cho là Bạch Thanh Nhã đều không nhịn được hoa dung thất sắc.
Nữ tử áo hồng này tự nhiên chính là Tô Nhan.
Trước khi rời đi Bạch Nhạc từng nói qua, nếu gặp phải phiền toái gì, Bạch Thanh Nhã cứ đi tìm Tô Nhan, nhưng Bạch Thanh Nhã làm sao đều không ngờ, ở trước mặt đối phương, lá bài tẩy sau cùng của mình lại yếu đuối đến vậy.
- Không biết vị công tử này phải xưng hô thế nào?
Nhìn vào Bạch Nhạc, ý cười trên mặt Tô Nhan dần thu liễm, nghiêm túc mở miệng hỏi.
- Ta, Yến Bắc Thần!
Nhìn chằm chằm Tô Nhan, Bạch Nhạc lạnh lùng đáp.
Yến Bắc Thần?
Tức thì, trong đầu Tô Nhan chớp qua vô số ý niệm, lại không tài nào nhớ nổi Yến Bắc Thần là ai.
Nhìn Tô Nhan, Bạch Nhạc cười lạnh nói:
- Không ngờ trong Bạch gia còn ẩn giấu một ma nữ, hắc, chỉ riêng tội danh có tư giao với ma tu thôi cũng đã đủ khiến Bạch Nhạc hắn thân bại danh liệt rồi nhỉ?
Nghe thế, sắc mặt Bạch Thanh Nhã bỗng chợt đại biến, nàng không biết thân phận Tô Nhan, giờ nghe nói thế, quả thật khiến nàng kinh hãi, sợ tin tức này truyền đi sẽ hại tới Bạch Nhạc.
- Yến công tử chẳng phải cũng là ma tu? Lời ngươi nói, có người tin ư?
So với Bạch Thanh Nhã, Tô Nhan trấn định hơn nhiều, lập tức lạnh lùng phản kích.
- Có lý.
Gật gật đầu, Bạch Nhạc khẽ cười nói:
- Thôi được, ta không hứng thú với ngươi, nể tình đều là ma tu, ngươi có thể cút đi, ta muốn chỉ có nàng và Bạch gia.
Nói đến nửa đoạn sau, áp lực khủng bố lần nữa tán phát.
Ngay cả Tô Nhan đều không khỏi sắc mặt tái xanh.
Khắc này, dù là nàng, trong lòng đều không nhịn được ngập ngừng.
Đối phương lai lịch bí ẩn, thực lực càng là sâu không lường được, một khi động thủ, nàng chẳng hề có nửa điểm tự tin.
Nhưng mà... Nàng vẫn nhớ như in lời Bạch Nhạc nói trước lúc rời đi, nếu hôm nay đào tẩu, mặc cho Bạch Thanh Nhã rơi vào tay đối phương, sau này biết làm sao ăn nói với Bạch Nhạc? Khi ấy, sợ rằng chỉ còn nước bỏ đi, không thấy Bạch Nhạc nữa.
Nếu Bạch Nhạc gần gần chỉ là Bạch Nhạc, tự nhiên không có gì để do dự, nhưng vấn đề là, nàng biết rõ, Bạch Nhạc thật ra là truyền nhân Thông Thiên Ma Quân!
- Yến công tử, ngươi muốn khống chế Bạch gia, chẳng qua là để bức khiến Bạch Nhạc đi ra mà thôi! Chuyện Bạch gia vốn không liên quan gì đến ta, nhưng Bạch tiểu thư và ta tình như tỷ muội, chỉ cần ngươi để cho ta mang theo Bạch tiểu thư rời đi, ta tuyệt sẽ không nhúng tay vào chuyện Bạch gia nữa, thế nào?
Nhìn Yến Bắc Thần, Tô Nhan thử thăm dò nói.
Thời gian nàng đi theo bên người Bạch Nhạc không ngắn, tự nhiên rõ ràng, thật ra trọn cả Bạch gia, người Bạch Nhạc thực sự quan tâm chỉ có mỗi mình Bạch Thanh Nhã mà thôi, chỉ cần mang theo Bạch Thanh Nhã bình yên thoát thân, vậy liền có cái để ăn nói với Bạch Nhạc.
Lành lạnh nhìn Tô Nhan, Bạch Nhạc hừ nói:
- Xem ra Yến mỗ đã quá nhân từ, là ai cho ngươi lá gan cò kè mặc cả với ta? Hoặc là chính mình cút đi, hoặc là... cũng ở lại đây luôn!
Lúc đối mặt Bạch Thanh Nhã, Bạch Nhạc không nỡ hù dọa, nhưng đối mặt Tô Nhan lại không cần phải khách khí như vậy.
Trên thực tế, từ khi Bạch Thanh Nhã phân phó nha hoàn đi tìm người, Bạch Nhạc sớm đã thấy được rõ ràng!



Bạn cần đăng nhập để bình luận