Thái Thượng Kiếm Tôn

Chương 673 - Sinh nghi



Chương 673 - Sinh nghi




Nhắc tới chuyện này, sắc mặt Hà Diêu cũng dịu đi rất nhiều, chỉ bàn về thực lực, Bạch Nhạc bây giờ sớm đã vượt qua ông:
- Tóm lại, tự con cần phải cẩn thận.
...
Vị đệ tử trước mặt cẩn thận quan sát sắc mặt của Mâu Kình Thần, khẽ nói:
- Đánh bại Bạch Nhạc không khó, nhưng muốn giết hắn thì lại không dễ dàng, cho dù không nhắc tới cái linh bảo hộ thân kia, lấy thực lực hôm nay của hắn, một khi hắn một lòng muốn đi, sợ là rất khó giữ lại.
Trong mắt Mâu Kình Thần hiện lên nét không kiên nhẫn, hắn ta lạnh lùng bảo:
- Đừng có vòng vo với ta, có lời gì thì nói thẳng đi.
- Mâu sư huynh, có nghĩ tới chuyện... hợp tác với Chu Đông Dương không?
Trong nháy mắt, trong mắt Mâu Kình Thần đột nhiên hiện lên một ánh sáng khiếp người, một áp lực kinh khủng lập tức ập tới, đệ tử kia thậm chí không nói nổi một lời, thịch một tiếng đã quỳ mọp xuống, đầu đầy mồ hôi.
- Quả nhiên ngươi là thám tử mà vị phủ chủ đại nhân này sớm cài vào đúng không? Lúc trước, người tiết lộ tin tức ta tìm Bạch Nhạc ra ngoài cũng là ngươi phải không?
Từ khi đối phương nhắc tới Chu Đông Dương, Mâu Kình Thần đã sớm nghĩ rõ hết mọi chuyện.
Lúc trước, hắn ta suốt đêm đến thành Duyễn Châu, căn bản không có bất cứ sự trì trệ nào đã trực tiếp chạy đến Lục phủ, ý muốn trực tiếp giết Bạch Nhạc đoạt lại giới chỉ, nhưng dù là tốc độ tới của Chu Đông Dương hay là Bắc Đẩu Tinh Cung thì đều nhanh hơn trong dự đoán của hắn ta rất nhiều.
Lúc đó hắn ta đã nhận ra trong đống đệ tử Đông Hải tiên đảo ở thành Duyễn Châu tất nhiên đã có phản đồ, thậm chí lúc trước hắn còn từng có sát ý muốn giết sạch đám đệ tử này, chỉ là suy xét đến chuyện hắn ta chưa quen thuộc tình huống ở thành Duyễn Châu nên lúc ấy mới bỏ qua.
Bây giờ đối phương chủ động nhắc tới chuyện hợp tác với Chu Đông Dương, sao hắn ta còn không hiểu ra cho được.
- Vâng...
Đệ tử kia đầu đầy mồ hôi lạnh, đến mức độ này rồi, hắn cũng chẳng dám mảy may che giấu nữa:
- Đệ tử cũng là bị bất đắc dĩ, Chu Đông Dương đã khống chế tính mạng của người nhà đệ tử, đệ tử không dám không đồng ý với ông ta!
Sát ý trong mắt Mâu Kình Thần lóe lên một cái rồi biến mất, lúc này hắn ta mới chậm rãi thu hơi thở vào, hờ hững mở miệng:
- Chu Đông Dương muốn làm gì, nói đi.
Đệ tử kia như là mới bò ra từ trong đống nước, hắn lau mồ hôi lạnh trên trán đi, lúc này mới khẽ đáp:
- Hiệu quả trận pháp của Lục giả ngài cũng đã nhìn thấy rồi, phủ chủ đại nhân bằng lòng bố trí trận pháp, đến lúc đó, chỉ cần Mâu sư huynh ngài đẩy Bạch Nhạc vào địa điểm dự định, phát động trận pháp, là có thể bắt rùa trong hũ, cho dù Bạch Nhạc có bản lĩnh lớn như trời cũng không thể trốn thoát được.
Mâu Kình Thần lạnh lùng nhìn đối phương, hỏi lại lần nữa:
- Chu Đông Dương muốn cái gì?
Đệ tử kia nhỏ giọng trả lời.
- Phủ chủ đại nhân bị Bạch Nhạc làm bẽ mặt, trước đó lại bị Bạch Nhạc gạt cho một phen! Giúp ngài chỉ là vì muốn xả giận.
Gần như cùng lúc hắn vừa cất tiếng, Mâu Kình Thần đã bóp cổ hắn, trực tiếp nhấc hắn lên, trong mắt lộ sát ý lạnh lẽo:
- Ngươi cho rằng ta là con nít ba tuổi sao? Chỉ vì một chút ân oán đấy mà Chu Đông Dương muốn diệt Bạch Nhạc, ông ta thật sự vì muốn xả giận à?
- Mâu sư huynh, đệ tử thật sự không... không biết! Chu Đông Dương dạy đệ tử nói như vậy.
Trong mắt đệ tử kia hiện lên một nỗi sợ hãi, không ngừng giải thích.
- Đã như thế thì ngươi còn có tác dụng gì nữa chứ?
Trong mắt Mâu Kình Thần hiện lên vẻ chán ghét, bàn tay hắn ta bỗng dùng sức, thậm chí không tiếp tục cho đối phương cơ hội nói chuyện nào cả mà trực tiếp bẻ gãy cổ đệ tử kia rồi ném thi thể của đối phương ra ngoài như là ném rác rưởi vậy.
Bắt đầu từ khi hắn ta biết đối phương phản bội Đông Hải tiên đảo, phản bội hắn ta, hắn ta đã không tính để đối phương sống nữa rồi.
Về phần rốt cuộc Chu Đông Dương có chủ ý gì, hắn ta căn bản không quan tâm.
Lúc đầu, Mâu Kình Thần có hơi xem thường vị phủ chủ Duyễn Châu này, nhưng trong những lần tiếp xúc mấy ngày nay lại khiến hắn ta ngửi được một mùi vị không bình thường, trực giác nói cho hắn ta biết, vị phủ chủ đại nhân này chỉ e tuyệt đối không đơn giản như vậy.
Hắn ta không có hứng thú đấu tâm cơ với Chu Đông Dương, đó không phải là phong cách làm việc của hắn ta.
Về phần chuyện hợp tác với Chu Đông Dương, thì càng là không thể nào.
Đương nhiên là hắn muốn giết Bạch Nhạc, nhưng bây giờ còn chưa đến lúc, nhất là sau khi Chu Đông Dương muốn xử lý Bạch Nhạc, hắn ta càng không muốn ra tay.
Đối với hắn ta, hoặc là đối với Đông Hải tiên đảo, bây giờ chuyện cấp bách là phải rũ sạch quan hệ với Bạch Cốt Thần Giáo.
Đương nhiên là phải giết Bạch Nhạc, nhưng lại không thể là hắn ta ra tay.
Giết trưởng lão của Bạch Cốt Thần Giáo, chuyện này dĩ nhiên nên để Bạch Cốt Thần Giáo đi xử lý, vả lại, hắn ta cũng tin tưởng rằng Bạch Cốt Thần Giáo chắc chắn có năng lực này.
Chuyện kỳ lạ là, hẳn là Chu Đông Dương cũng nghĩ tới điều này, như vậy thì tại sao ông ta lại phải dẫn dụ mình tự ra tay đối phó với Bạch Nhạc chứ?



Bạn cần đăng nhập để bình luận