Thái Thượng Kiếm Tôn

Chương 1282 - Thức tỉnh



Chương 1282 - Thức tỉnh




Ánh mắt Ninh Giang lập tức lộ ra sát ý đáng sợ.
Vân Mộng Chân vẫn chưa tỉnh dậy, điều này khiến trong lòng hắn ta có một linh cảm rất xấu.
Trong trường hợp này, cho dù Bất Tử Thanh Vương có đích thân ra mặt, hắn cũng không thể để cho Bạch Nhạc dễ dàng rời đi. Dù sao Bất Tử Thanh Vương hiện tại không phải là Bất Tử Thanh Vương đã từng ở Hóa Hư đỉnh phong nữa.
Ninh Giang đảo cổ tay, một thanh kiếm lớn đáng sợ liền ngưng tụ trong khoảng không, từ xa chỉ về phía Thanh Vương Bất Tử.
- Không ai có thể ra vào tự do trong Đạo Lăng Thiên Tông ta.
Trong mắt Bất Tử Thanh Vương lộ ra vẻ khinh thường, ông ta ngạo nghễ nói:
- Khi Diệp Lăng Vân còn sống, đương nhiên không thể, nhưng bây giờ chỉ bằng vào ngươi… ngươi không có đủ tư cách.
Bất Tử Thanh Vương không giấu giếm sự khinh thường của mình đối với Ninh Giang, cho dù hiện giờ đối phương có là chưởng giáo chân nhân của Đạo Lăng Thiên Tông đi nữa.
Ninh Giang không có chút ý tứ nhượng bộ nào, lạnh lùng nói:
- Ngươi có thể thử xem.
- Diệp Huyền, ta nói lại lần nữa, Đạo Lăng Thiên Tông ta phải giết chết Bạch Nhạc, kẻ nào dám ngăn cản thì chính là kẻ thù của Đạo Lăng Thiên Tông ta. Đạo Lăng Thiên Tông ta từ trước tới nay không bao giờ sợ bất kỳ kẻ thù nào.
Ninh Giang nói những lời này như đinh đóng cột.
Bây giờ đây không chỉ là vấn đề sống chết của Bạch Nhạc, mà còn là vấn đề thể diện của Đạo Lăng Thiên Tông.
Đạo Lăng Thiên Tông sao có thể để cho người uy hiếp?
Nếu ngày hôm nay để Bất Tử Thanh Vương đưa Bạch nhạc đi, e rằng ngày mai, địa vị của Đạo Lăng Thiên Tông sẽ xuống dốc không phanh, cũng sẽ không còn là đệ nhất thiên tông nữa.
Để bảo vệ danh dự này, hắn có thể chiến đấu chống lại bất cứ ai bằng mọi giá.
Giương cung bạt kiếm.
Cả Ninh Giang và Bất Tử Thanh Vương đều không có ý định rút lui.
Tuy nhiên, vào lúc hai người chuẩn bị chiến đấu, Vân Mộng Chân sau lưng Ninh Giang, đột nhiên mở mắt ra.
- Thánh Nữ!!!
Trong khoảnh khắc, các đệ tử Đạo Lăng Thiên Tông lập tức phản ứng lại, lo lắng nói.
Cho dù là Ninh Giang, giờ khắc này sát ý trên người hắn cũng không khỏi hơi hơi dừng, trong mắt hiện lên một chút vui mừng.
Tỉnh rồi!!!
Đây chắc chắn là tin vui nhất hôm nay của Đạo Lăng Thiên Tông. Điều đó cũng có nghĩa là sự hy sinh của sư tôn đã không vô ích.
Vân Mộng Chân từ trên mặt đất chậm rãi đứng lên, nàng không để ý đến bất kỳ ai, chỉ quét mắt nhìn mọi người xung quanh.
Rõ ràng là chỉ nhìn thoáng qua thôi, nhưng không hiểu sao lúc này, tất cả mọi người đã bị ánh mắt của Vân Mộng Chân làm cho đáy lòng không khỏi cảm thấy ớn lạnh.
Đó là loại ánh mắt gì?
Lạnh lùng đến mức không còn cảm xúc, giống như một tảng băng vĩnh cửu.
Lúc này ngay cả Ninh Giang cũng không khỏi đột nhiên cảm thấy chấn động.
Tuy Vân Mộng Chân trước đây tính tình cũng rất lạnh lùng, nhưng nhất định khác với vẻ lãnh đạm của ngày hôm nay, ánh mắt nàng bây giờ giống như một vị thần nhìn xuống chúng sinh vậy.
Vân Mộng Chân chậm rãi xòe lòng bàn tay ra, nhìn bàn tay trắng nõn và thanh tú, trong mắt nàng cuối cùng cũng lộ ra vẻ hài lòng.
Gần như cùng lúc đó, sắc mặt Bạch Nhạc đột nhiên thay đổi.
Mặc dù họ cách xa nhau như vậy, nhưng hắn thực sự quá quen thuộc với Vân Mộng Chân. Người khác có thể cảm nhận được sự lạnh lùng trên người Vân Mộng Chân, thì Bạch Nhạc lại càng có thể cảm nhận được điều đó.
Điều quan trọng nhất là hồi nãy, khi ánh mắt của Vân Mộng Chân quét qua đám đông, hắn có thể nhìn thấy rõ ràng ánh mắt của đối phương, ánh mắt đó tràn đầy vẻ lạnh lùng và xa lạ.
Đó chắc chắn không phải là ánh mắt mà Vân Mộng Chân nên có.
Trong tích tắc, Bạch Nhạc đột nhiên nắm chặt Nghịch Ma Kiếm, hắn nhìn chằm chằm vào Vân Mộng Chân, lạnh giọng nói:
- Ngươi không phải là Vân Mộng Chân. Rốt cuộc ngươi là ai?
Nghe được lời của Bạch Nhạc, ánh mắt Vân Mộng Chân lần nữa liếc hắn, tựa hồ lúc này mới nhận ra Bạch Nhạc, nàng thờ ơ nói:
- Ai cho phép ngươi gọi thẳng tên của bản tọa?
- Rốt cuộc ngươi là ai?
Vô số ý nghĩ xẹt qua trong đầu Bạch Nhạc, hắn nhìn chằm chằm đối phương, lập tức nghĩ về Bất Tử Thanh Vương.
Chỉ trong tích tắc, trong lòng Bạch Nhạc đã mơ hồ đoán được chân tướng.
Đoạt xá.
Chỉ có một lời giải thích cho phản ứng của Vân Mộng Chân lúc này, đó là việc này giống như việc Bất Tử Thanh Vương đoạt xá Ngô Tuyết Tùng trước đây, bây giờ thân thể của Vân Mộng Chân đã bị người đoạt xá.
Chỉ cần nghĩ đến khả năng này, trong lòng Bạch Nhạc chợt dâng lên một nỗi sợ hãi không thể giải thích được.
Lúc trước khi Bất Tử Thanh Vương đoạt xá Ngô Tuyết Tùng, có thể nói là không thể thiếu sự giúp đỡ của hắn, nhưng chính vì tấm gương đó mà hắn mới ý thức được nỗi kinh hoàng của việc đoạt xá.
Nếu tất cả những điều này là sự thật... Thế tức nghĩa là... Vân Mộng Chân đã chết?
Kết quả như vậy, dù chỉ nghĩ đến thôi cũng khiến hắn từ tận đáy lòng cảm thấy đau đớn và sợ hãi.
Đây là một cái kết mà hắn không thể chấp nhận được.
Trong phút chốc, hai mắt Bạch Nhạc đột nhiên đỏ lên, lộ ra sát ý kinh người.
Nếu lúc trước những người khác chỉ là hơi do dự, thì sau khi nghe được lời của Bạch Nhạc, trong lòng bọn họ lại dâng lên sự nghi ngờ.



Bạn cần đăng nhập để bình luận