Thái Thượng Kiếm Tôn

Chương 952 - Ngươi vênh váo, thế thì đã sao? (3)



Chương 952 - Ngươi vênh váo, thế thì đã sao? (3)




Hắn ra sức biểu diễn nửa ngày, nhưng này tất cả tựa như sụp đổ trong một câu nói lơ đãng của Bạch Nhạc.
Ánh mắt Hà Tương Tư nhìn Bạch Nhạc, trong mắt tựa như có tức giận ảo não. Nhưng cuối cùng nàng chỉ cười một tiếng, nhẹ nhàng véo một cái trên cánh tay Bạch Nhạc.
- Xin lỗi, Vệ sư huynh, các vị trưởng lão, là ta bêu xấu! Ta và Bạch sư đệ sẽ không quấy rầy ác vị!
Hà Tương Tư tất nhiên biết Bạch Nhạc làm như vậy là muốn làm gì.
Mặc dù không rõ giữa Bạch Nhạc và Vệ Phạm Dạ có quan hệ gì, để cho hai người đối chọi gay gắt như thế. Nhưng nàng nguyện ý theo tâm tư Bạch Nhạc, chẳng những cũng không để ý, ngược lại thuận thế nắm cánh tay Bạch Nhạc, thi lễ một cái với mọi người rồi cứ như vậy kéo Bạch Nhạc đi ra ngoài điện.
Từ lúc bắt đầu, Hà Tương Tư chỉ là vì giải vây cho Bạch Nhạc mà thôi. Mặc dù ở giữa xuất hiện một ít khúc chiết, nhưng kết quả này lại cũng là vừa vặn. Trăm sông đổ về một biển, như vậy cũng có sao chứ?
Tuy Vệ Phạm Dạ rất xuất sắc, đã đẹp trai lại có bối cảnh và thực lực cường đại nhưng những thứ này đều không có quan hệ gì với Hà Tương Tư.
Từ lần đầu tiên gặp mặt, Bạch Nhạc giúp nàng hết giận giải vây, tâm tư nàng đã sớm hoàn toàn rơi vào trên người Bạch Nhạc. Cho dù là Hà Tương Tư trước đây hay là Hà Tiên Tử bây giờ, phần tâm tư này đều chưa từng thay đổi.
Vệ Phạm Dạ muốn coi như nàng như chỗ đột phá để đả kích Bạch Nhạc, từ đầu đã đánh sai chủ ý.
Dương Bằng nghẹn một bụng cười xấu, cũng không để ý tới người khác, cứ như vậy theo Bạch Nhạc và Hà Tương Tư đi ra khỏi đại điện. Hơn nữa, mới ra, hắn lập tức cất tiếng cười to.
Hoàn toàn không để ý, tiếng cười kia rơi vào trong tai Vệ Phạm Dạ là chói tai cỡ nào.
Thật sâu nhìn bóng lưng Bạch Nhạc rời đi, khó chịu trên mặt Vệ Phạm Dạ dần dần thu lại, hắn cũng lộ ra thâm thúy vui vẻ.
Nếu như lúc tới, hắn còn không dám nói có một trăm phần trăm tự tin Bạch Nhạc chính là Yến Bắc Thần. Như vậy trò ầm ĩ này qua đi, đã để hắn trăm phần trăm khẳng định thân phận Bạch Nhạc.
Về phần nhất thời biết được, Vệ Phạm Dạ căn bản không để ở trong lòng.
Trò hay này cũng mới vừa bắt đầu trình diễn mà thôi.
- Yến Bắc Thần, ta sẽ không thua ngươi hai lần... Thứ ta mất đi, lần này, ta nhất định tự tay cầm về!
Trong lòng yên lặng lặp lại câu nói này, lúc Vệ Phạm Dạ xoay người lại, trên mặt đã lần nữa treo đầy nụ cười:
- Xin lỗi, là ta nhất thời không thể khống chế được cảm xúc. Nhưng mà... vị Bạch sư đệ này thật sự thú vị!
- Hả giận, ha ha, rất hả giận! Tên vênh váo kia còn muốn khoe khoang một chút, thông đồng với Hà tiên tử nhà chúng ta. Để hắn nằm mơ đi thôi!
Dương Bằng ôm vai bá cổ Bạch Nhạc, vui vẻ giễu cợt.
- Cái gì mà thông đồng với không thông đồng! Dương sư huynh, ngươi còn nói linh tinh, ta cũng không khách khí với ngươi.
Hà Tương Tư lườm Dương Bằng, buồn bực uy hiếp.
- Này! Này! Bạch huynh đệ, ngươi có quản không hả? Hà sư muội nhà ngươi muốn đánh ta kìa!
Ngay trước mặt Bạch Nhạc, Dương Bằng cũng không sợ Hà Tương Tư, lớn tiếng trêu đùa.
- Dương huynh, gần nhất ta mới học một bộ kiếm pháp. Ngươi có muốn đi thử một chút không?
Bạch Nhạc lạnh lùng bổ thêm một đao.
- ...
Trong nháy mắt, thân thể Dương Bằng trở nên cứng đờ. Hắn căm giận bất bình mắng:
- Các ngươi thật đúng là phu xướng phụ tùy. Được rồi, Dương gia nhận thua còn không được sao? A Phi, thực lực mạnh không tưởng nha!
Bạch Nhạc cùng Hà Tương Tư không khỏi nhìn nhau cười.
- Chuyện của ngươi ở Duyện Châu, ta đã nghe rồi.
Không để ý Dương Bằng căm giận bất bình, Hà Tương Tư nói.
- Thật sao? Có phải cảm thấy ta rất lợi hại không?
Bạch Nhạc đắc ý ngẩng đầu, được nước nói:
- Không phải ta nói quá đâu. Ta là không muốn để ý cái tên vênh váo kia. Nếu không thật sự đánh nhau, hắn chưa chắc là đối thủ của ta.
Đối mặt với Hà Tương Tư, Bạch Nhạc có vẻ cực kỳ ung dung, miệng nói linh tinh.
- Không! Ta nói là ngươi trêu hoa ghẹo nguyệt khắp Duyện Châu, nghe còn nhận một mỹ nữ làm đồ đệ?
Hà Tương Tư liếc Bạch Nhạc, không chút khách khí đâm thủng da trâ của người nào đó, lo lắng nói.
- ...
Trong nháy mắt, Bạch Nhạc suýt chút nữa cắm đầu xuống đất!
Có cần khoa trương vậy không? Lẽ nào danh tiếng háo sắc đã truyền về Thanh Châu rồi à? Cái này thật sự là nhảy vào Hoàng Hà cũng không rửa sạch mà.
- Không phải, ngươi nghe ta giải thích! Hà sư tỷ, ngươi hiểu ta mà. Sao ta có thể là loại háo sắc kia được! Bôi nhọ, đây là trần trụi bôi nhọ!
- Thật à?
Hà Tương Tư từ chối cho ý kiến, tiếp tục nói:
- Tô Nhan kia, còn có vị kia Mộ Dung tiểu thư thì sao? Cũng là bôi nhọ ngươi à?
- ...
Những thứ này cũng không tính là gì. Cuối cùng, Hà Tương Tư càng lo lắng nói tiếp một câu:
- Còn ta thì sao? Ngươi vừa làm trò ngay trước mặt Vệ Phạm Dạ thì có tính ta cũng bôi nhọ sự trong sạch của ngươi không?
- ... Dương huynh! Cái đó… ta đột nhiên nghĩ tới dường như ngươi có không ít rượu ngon!
Đả kích liên tiếp đè xuống tất cả kiêu căng phách lối của Bạch Nhạc, hắn vội nói sang chuyện khác.



Bạn cần đăng nhập để bình luận