Thái Thượng Kiếm Tôn

Chương 572 - Vận mệnh chú định, đều là ý trời



Chương 572 - Vận mệnh chú định, đều là ý trời




Lục Hi Nhi rõ ràng có chút thất vọng, ngay sau đó lại an ủi hắn:
- Không sao hết, Bạch Nhạc ca ca, huynh có thể giúp muội và tỷ tỷ, sau này muội nhất định nhờ biểu ca dạy huynh học kiếm, huynh cũng sẽ rất lợi hại.
- Được!
Bạch Nhạc gật đầu, nghiêm túc trả lời.
Rõ ràng là vì được cưỡi ngựa nên ấn tượng của Lục Hi Nhi với Bạch Nhạc rất tốt, tiểu cô nương chớp chớp mắt, nhỏ giọng nói:
- Bạch Nhạc ca ca, muội lén nói cho huynh biết nhé, tỷ tỷ tên là Lục Yên Nhiên, huynh phải nhớ kỹ đó!
- Lục Hi Nhi!!!
Nghe khuê danh của mình bị muội muội nói cho người khác biết, Lục Yên Nhiên lập tức đỏ mặt, buồn bực mở miệng trách mắng.
Chỉ là lúc này Lục Hi Nhi cũng không sợ nàng nữa, cười khúc khích rồi cưỡi ngựa chạy lên một đoạn ngắn, lưu lại một tràng tiếng cười vui vẻ trong trẻo như tiếng chuông.
Trời tháng bảy, đúng là thời điểm nóng nhất.
Đi cùng đám người Lục Yên Nhiên, Bạch Nhạc cũng không vội, hắn cùng Lục Yên Nhiên và Lục Hi Nhi tán gẫu suốt chặng đường nên cũng không cảm thấy nhàm chán. Chỉ là đi suốt một đoạn đường núi như vậy, Lục Hi Nhi một đường cưỡi ngựa lại có chút linh lực, không có gì đáng ngại, nhưng lục Yên Nhiên lại là người thường, đi bộ suốt như vậy nên sớm đã thấm mệt, mồ hôi đầm đìa.
Nhìn thấy bước chân của Lục Yên Nhiên đã hơi lảo đảo, Bạch Nhạc bèn nói:
- Lục cô nương, ta có hơi mệt mỏi, phía trước có có một khu rừng, chúng ta nghỉ ngơi một chút rồi lại đi.
Nhìn Bạch Nhạc khí định thần nhàn, mồ hôi cũng không có lấy một giọt, Lục Yên Nhiên còn có chỗ nào không hiểu, ánh mắt nàng lộ ra một tia cảm kích, khẽ nói:
- Đa tạ Bạch công tử!
- Tỷ tỷ, tỷ tới cưỡi ngựa nhé?
Lục Hi Nhi chỉ là phản ứng chậm một chút, nhưng cũng không phải ngốc, nghe được lời của Bạch Nhạc nói với tỷ tỷ liền hiểu rõ, cô bé tức khắc nhảy từ trên ngựa xuống, vẻ mặt áy náy kéo tay của Lục Yên Nhiên.
- Bạch công tử, huynh cũng đi khá lâu rồi, hay lên ngựa nghỉ ngơi một lúc đi.
Lục Yên Nhiên vẫn kiên quyết từ chối.
Bạch Nhạc chỉ vào mũi của mình, có chút bất đắc dĩ nói:
- Lục cô nương, cô nhìn ta có giống đang mệt mỏi không?
- ……
Nhìn dáng vẻ khí định thần nhàn lúc này của Bạch Nhạc, Lục Yên Nhiên lập tức nghẹn lời.
Nàng nói một tiếng thứ lỗi, lúc này mới để Lục Hi Nhi đỡ lên ngựa, mặc cho Lục Hi Nhi dắt ngựa đi từ từ.
- Bạch công tử, huynh vừa mới nói phía trước không xa có một thị trấn, không biết sắp đến chưa?
Nhắc tới cái này, Bạch Nhạc lập tức hơi xấu hổ, cười khổ nói:
- Nếu cưỡi ngựa mà đi thì trước khi trời tối có thể tới.
- ……
Một câu này khiến Lục Yên Nhiên cả nửa ngày đều không nói nên lời.
Cưỡi ngựa còn phải đi đến khi trời tối, nếu vậy dựa theo cái tốc độ hiện giờ, sợ là đến tối mai cũng chưa chắc đã đến nơi.
Cũng may là gặp Bạch Nhạc, nếu thật sự chỉ có tỷ muội hai người thì không biết còn phải đi đến khi nào nữa.
- Đừng lo lắng, nghỉ ngơi một lúc đi, sau đó hai người cưỡi ngựa phi trước, ta sẽ theo kịp.
Bạch Nhạc cười lắc đầu, tùy ý bảo.
- Hả?
Nghe được Bạch Nhạc nói, Lục Yên Nhiên lập tức mở to hai mắt nhìn, hắn còn có thể chạy kịp tốc độ ngựa phi sao?
- Đừng quên ta cũng là đệ tử của Linh Tê kiếm tông, tuy rằng không so được với Tiêu sư huynh, nhưng chút bản lĩnh này cũng có.
Họ đi đến bên rừng để Lục Yên Nhiên nghỉ ngơi một hồi, uống một chút nước, sau đó ba người tiếp tục lên đường.
Lúc này Lục Yên Nhiên cũng không từ chối cùng Lục Hi Nhi cưỡi ngựa nữa. Lúc đầu Lục Yên Nhiên còn hơi lo lắng Bạch Nhạc theo không kịp nên thử chạy chậm, nhưng rất nhanh nàng phát hiện cho dù các nàng có chạy nhanh hơn, Bạch Nhạc cũng giống như là đang tản bộ, cực kỳ dễ theo kịp, thậm chí còn nói chuyện với họ nữa.
Lúc mặt trời gần xuống núi, qua một ngọn núi nữa là đã đến trấn nhỏ.
- Bạch Nhạc ca ca, huynh dạy muội được không?
Hậu quả trực tiếp nhất sau một ngày đi đường này chính là khiến Lục Hi Nhi hoàn toàn dính lấy Bạch Nhạc, đối với một tiểu cô nương mà nói, có thể một đường theo kịp tốc độ của ngựa thực sự là quá kỳ lạ.
- Học cùng ta sẽ phải chịu khổ, cô bé có thể kiên trì không?
Nhìn Lục Hi Nhi, Bạch Nhạc đùa.
- Có thể, Hi Nhi không sợ khổ.
Nghe được Bạch Nhạc nói, khuôn mặt nhỏ của Lục Hi Nhi lập tức nghiêm túc lên, vội trả lời.
Bạch Nhạc trầm mặc một lát, sau đó mới nói:
- Được, vậy từ hôm nay trở đi muội theo ta luyện kiếm!
Giờ phút này Lục Hi Nhi rõ ràng không biết, chính một câu này đã thật sự thay đổi cả đời mình.
Sau khi tìm được một nhà trọ trong trấn nhỏ để ổn định nơi ở, Bạch Nhạc lại gọi một bàn đầy đồ ăn, Lục Yên Nhiên còn có chút thẹn thùng, nhưng Lục Hi Nhi lại không để ý nhiều như vậy, vui vẻ ăn một bụng no.
Có thể nhìn ra hai tỷ muội Lục gia này rõ là mấy ngày nay đã chịu nhiều cực khổ, cũng đang túng quẫn cực kỳ, Lục Yên Nhiên tuy rằng rất muốn trả tiền, nhưng Bạch Nhạc gọi món xa xỉ như vậy, nàng vốn không thể trả nổi, chỉ có thể âm thầm ghi nhớ phần ân tình này trong lòng, sau này báo đáp sau.



Bạn cần đăng nhập để bình luận