Thái Thượng Kiếm Tôn

Chương 1119 - Thượng Cổ Cấm Địa mở ra



Chương 1119 - Thượng Cổ Cấm Địa mở ra




Vân Mộng Chân lắc đầu, trầm giọng nói:
- Ngoài Thượng Cổ Cấm Địa có cấm chế do các đời chưởng giáo chân nhân và Thánh Nữ duy trì. Cho dù Thông Thiên Ma Quân có sống lại cũng không thể phá vỡ cấm chế để xông vào được.
Bạch Nhạc im lặng, thấy Vân Mộng Chân tự tin như vậy, rốt cuộc hắn vẫn không nói hết câu, chỉ lắc đầu nói khẽ:
- Yên tâm đi, lần này ta chỉ đi một vòng, sẽ không tranh giành cái gì với nàng. Còn về vấn đề có gặp nguy hiểm hay không... có Nghịch Ma Kiếm trong tay, chỉ bằng bọn Triệu Thụy thì sẽ không làm gì được ta đâu.
Có mấy câu Bạch Nhạc không thể nói ra, nhưng hắn vẫn có chút lo lắng thấp thỏm. Hắn nhất định phải đi vào để bảo đảm cho sự an toàn của Vân Mộng Chân.
Hai người mỗi người một suy nghĩ riêng, lúc nói chuyện có chút kiêng dè nhau, cuối cùng lại tách ra không vui vẻ gì.
Không thể trách Vân Mộng Chân, cũng chẳng thể trách Bạch Nhạc, có trách thì chỉ trách bọn họ bây giờ đã không còn là quan hệ lúc còn ở Linh Tê Kiếm Tông nữa.
Như Vân Mộng Chân nói, nàng mãi mãi là Đạo Lăng Thánh Nữ.
Thậm chí ở một mức độ nào đó mà nói, phần lớn thời gian, trước tiên nàng là Đạo Lăng Thánh Nữ, sau đó mới là Vân Mộng Chân.
E là trên Đạo Lăng sơn này, cái nhận định đó sẽ còn mạnh hơn rất nhiều lần.
Mặc dù không ai nói gì nhưng trong lòng hai người đều rõ, thân phận của mỗi người chính là một khoảng cách xa xôi rạch ngang giữa họ. Hơn nữa, theo thực lực ngày càng tăng, khoảng cách ấy càng ngày càng xa thêm.
Chỉ có thời gian mới có thể chứng minh và giải quyết tất cả mọi thứ.
....
Giữa trưa ngày thứ hai, các đệ tử một trăm vị trí đầu của Đại hội Đạo môn dưới sự dẫn dắt của các trưởng lão đã tập trung lại vách núi đằng sau Đạo Lăng Thiên Tông.
Đến thời khắc này, bọn Bạch Nhạc mới biết Thượng Cổ Cấm Địa ở ngay tại vực sâu dưới vách núi đó.
Bên cạnh vách núi, các chưởng giáo chân nhân của tam đại Thiên tông đã tề tựu lại đây. Vân Mộng Chân đứng phía sau chưởng giáo chân nhân của Đạo Lăng Thiên Tông, xung quanh là các trưởng lão của Đạo Lăng Thiên Tông.
Trừ mấy người đó ra, ở mé bên ngoài cùng là đủ mặt các lão tổ Tinh Hải Cảnh của các tông.
Chiến trận như vậy đã đủ khiến người ở đây câm như hến.
Đây gần như là toàn bộ lực lượng của Đạo Môn. Trước mặt lực lượng như vậy, những thiên tài được chọn lựa như Bạch Nhạc cũng có vẻ nhỏ bé như hạt bụi.
- Bắt đầu đi!
Ánh mắt chưởng giáo chân nhân của Đạo Lăng Thiên Tông quét qua mọi người một lần, sau đó ông ta mới chậm rãi nói.
Lần mở Thượng Cổ Cấm Địa này là do ông ta chủ trì, nhưng cấm chế của các đời chưởng giáo Đạo Lăng Thiên Tông và Thánh Nữ bố trí mạnh cỡ nào, chỉ dựa vào sức của một mình ông ta thì khó lòng mở ra. Việc này nhất định cần có chưởng giáo của hai thiên tông lớn khác giúp sức mới được.
Hơn nữa, mấy người hợp lực cũng không phải là phá vỡ cấm chế mà chỉ là tạm thời mở để lấy một con đường đi vào mà thôi, tối đa họ chỉ có thể duy trì khoảng thời gian trên dưới một trăm tức.
Trong trăm tức đó, tất cả các đệ tử tiến vào Thượng Cổ Cấm Địa đều phải đi vào. Chỉ cần chậm một tức sẽ không còn cách nào đi vào trong, thậm chí có thể bị sức mạnh của cấm chế trực tiếp giết.
Vả lại, con đường như vậy chỉ có thể để các đệ tử chưa vào Tinh Hải cảnh đi vào. Bất cứ người nào đã ở Tinh Hải Cảnh cố ý đi vào trong sẽ trực tiếp dẫn đến phản phệ của cấm chế, chắc chắn phải chết không thể nghi ngờ.
Chính bởi vì vậy nên chưởng giáo của Đạo Lăng Thiên Tông mới tràn đầy lòng tin là có thể dùng cấm chế này để ngăn cao thủ Ma Đạo quấy rối.
Chưởng giáo chân nhân của Đạo Lăng Thiên Tông bước một bước dẫn đầu, liên tiếp đánh thủ ấn. Vực sâu thăm thẳm đột nhiên nổi lên ánh sáng chói mắt, dù vào lúc giữa trưa nhưng ánh sáng đó gần như đã rọi sáng cả một vùng trời.
Khí tức kinh khủng nháy mắt trào ra khỏi vực sâu làm cho ai nấy đều thay đổi sắc mặt.
Đó là sức mạnh có thể hủy thiên diệt địa, chưa nói đến mấy đệ tử như Bạch Nhạc, coi như là lão tổ Tinh Hải Cảnh đứng trước sức mạnh này cũng không thể giãy giụa.
Thậm chí Bạch Nhạc còn có một ảo giác, nếu như sức mạnh này không bị khống chế mà bộc phát ra thì toàn bộ ngọn núi này, có khi là cả Đạo Lăng Thiên Tông sẽ bị nghiền thành bột phấn.
Sức mạnh như thế, dù là ai cũng sẽ lòng mang sợ hãi.
Nhưng đúng lúc đó, chưởng giáo chân nhân Đạo Lăng Thiên Tông bước vào không trung, vung tay áo lên. Có một luồng ánh sáng vàng kim chợt lóe mà qua, bay thẳng về phía vực sâu.
- Mở!
Vẻn vẹn một chữ từ trong miệng thốt ra đã như tiếng sấm, phảng phất toàn bộ đất trời cũng thay đổi theo.
Vực sâu khủng bố kia vậy mà lại tách thành hai nửa, để lộ ra một con đường đột ngột xuất hiện từ hư vô.
Hóa Hư!
Không cần ai giải thích, lúc này trong đầu Bạch Nhạc đột nhiên nảy lên hai từ này.
Trước kia khi hắn nhìn thấy Thông Thiên Ma Quân, thứ nhất là Bạch Nhạc không có tu vi, nhìn không được tu vi của đối phương sâu cạn ra sao. Quan trọng hơn là khi đó Thông Thiên Ma Quân chỉ còn một luồng tàn hồn, đã sớm không thể thi triển được sức mạnh kinh thiên động địa trước kia nữa.



Bạn cần đăng nhập để bình luận