Thái Thượng Kiếm Tôn

Chương 949 - Đây là tự tin đến đâu chứ?



Chương 949 - Đây là tự tin đến đâu chứ?




Vệ Phạm Dạ đột nhiên nói câu này, cũng dọa cho tất cả mọi người giật mình.
Bản thân Vệ Phạm Dạ đã là đệ nhất thiên kiêu Duyện Châu, bây giờ mượn Thất Thải Tiên Liên trọng tố thân thể càng đã bước vào Tinh Cung hậu kỳ. Dù cho so với những đệ tử chân truyền thiên tông kia, sợ là cũng coi như nhân tài kiệt xuất. Thân phận như vậy, lại đột nhiên khiêu chiến Bạch Nhạc là việc cực không bình thường.
Hơn nữa, phải biết hiện tại Vệ Phạm Dạ đến Thanh Châu, đến Thất Tinh Tông thì là khách. Mà Bạch Nhạc là khách khanh của Thất Tinh Tông, lại đã sớm đạt thành hiệp nghị sẽ lấy thân phận Thất Tinh Tông tham dự đại hội Đạo Môn, tất nhiên coi như nửa chủ nhân.
Lấy khách lấn chủ, đây là không để ý cấp bậc lễ nghĩa. Lấy thân phận Vệ Phạm Dạ không có lý nào không rõ đạo lý này. Nhưng hắn lại vẫn làm như thế, cũng chỉ có thể tỏ rõ hắn địch ý với Bạch Nhạc, đã vượt qua ràng buộc cấp bậc lễ nghĩa.
Điều này rất không có đạo lý, cũng không thể không để cho người ta suy nghĩ sâu xa.
Trong lúc nhất thời, vẻ mặt mọi người trong điện đều khác nhau, nghiễm nhiên một bộ trăm sắc thái dân gian. Âm thầm thu những sắc thái này vào trong lòng, Bạch Nhạc cũng nhờ vào đó thăm dò tình huống.
Chuyện Vệ Phạm Dạ hoài nghi mình, bây giờ chỉ sợ cũng chỉ có một mình hắn biết. Cho dù là Trần Kiếm Phong và Tiền Thụy có lẽ cũng không rõ lắm, còn về phần người Thất Tinh Tông thì càng không biết ý đồ của Vệ Phạm Dạ.
Đối với Bạch Nhạc, đây là một chuyện tốt. Bởi vì rõ ràng Vệ Phạm Dạ không có bất kỳ chứng cớ nào. Thậm chí ngay cả chính hắn cũng không dám trăm phần trăm xác định mình là Yến Bắc Thần.
Những thứ nói ra thì dài dòng, nhưng trên thực tế cũng chỉ là chuyện một ý nghĩ chợt lóe mà thôi.
- Vệ sư huynh nói đùa rồi. Chút thủ đoạn ấy của ta, nào dám múa rìu qua mắt thợ trước mặt Vệ sư huynh.
Bạch Nhạc lắc đầu, nở nụ cười nhưng lại không chút do dự từ chối khiêu chiến của Vệ Phạm Dạ.
Hiện tại Vệ Phạm Dạ đã bước vào Tinh Cung hậu kỳ, cho dù là Vệ Phạm Dạ trước đây, dưới thân phận tình huống có Côn Ngô Kiếm ở đây lại không thể dùng, không thể bại lộ, Bạch Nhạc căn bản không thắng được.
Huống chi, bây giờ chuyện hắn cũng không muốn sớm lộ ra chuyện hắn đã bước vào Tinh Cung trung kỳ.
Dù sao, hắn đột phá thực sự quá nhanh. Nếu không nhờ Cực Hàn Băng Hoa, hắn cũng không thể đột phá nhanh như vậy.
Cũng dựa vào Tinh Cung biến mất phân nửa, Bạch Nhạc mới có thể miễn cưỡng che giấu khí tức. Nhưng loại tình huống này, một khi chân chính giao thủ thì rất có thể bị người ta nhìn ra mánh khóe.
Huống chi, Bạch Nhạc cũng mơ hồ hiểu ý đồ của Vệ Phạm Dạ!
Nếu như ký ức của hắn đối với Quảng Hàn Thiên Cung đã mờ nhạt, thế thì lần nữa giao thủ cùng mình cũng là cách nhanh nhất lấy lại những ký ức mờ nhạt kia. Dù sao, trước đây vì chém giết Vệ Phạm Dạ, Bạch Nhạc cũng đã lấy hết toàn lực, rất nhiều vết tích ra chiêu, căn bản không có khả năng biến mất.
- Nghe tiếng Vệ sư huynh đã lâu, không biết ta có may mắn được Vệ sư huynh chỉ điểm vài chiêu?
Cũng ngay lúc đó, một bóng dáng quen thuộc từ ngoài điện bước vào, vừa mở miệng đã giúp Bạch Nhạc giải vây.
Hà Tương Tư!
Cho dù đã lâu không gặp, nhưng đối với giọng nói này, Bạch Nhạc lại cực kỳ quen thuộc. Hắn đưa mắt ra ngoài cửa nhưng trong lòng thì ấm áp.
Tính khí Hà Tương Tư vốn cũng không thích nhiều chuyện, đang yên đang lành đương nhiên sẽ không đơn giản đi trêu chọc Vệ Phạm Dạ. Bây giờ vừa mở miệng đã muốn động thủ với Vệ Phạm Dạ, dụng ý tất nhiên không nói cũng rõ.
- Hà sư tỷ!
Nhìn Hà Tương Tư, Bạch Nhạc nhỏ giọng gọi.
Dáng vẻ Hà Tương Tư vẫn không khác gì lần đầu gặp gỡ. Nhưng có lẽ là vì thực lực tăng cao, lúc này trên người Hà Tương Tư càng thêm vài phần tự tin và linh vận, có vẻ càng xuất sắc.
Mỹ nữ cho dù là ở đâu đều sẽ làm người khác chú ý, Hà Tương Tư ra mặt lập tức hấp dẫn sự chú ý của tất cả mọi người.
Cho dù là Vệ Phạm Dạ, nhìn thấy Hà Tương Tư cũng không khỏi nhìn thêm vài cái.
Mỹ nữ đơn thuần không tính là gì, nhưng tướng mạo xuất chúng còn có thực lực cường đại thì vô cùng không dễ dàng. Cho dù ai nhìn Hà Tương Tư cũng đều không khỏi hai mắt tỏa sáng.
Nhưng trong nháy mắt Vệ Phạm Dạ cũng hiểu ra ý nghĩa của việc Hà Tương Tư mở miệng vào lúc này.
Vệ Phạm Dạ khẽ nhíu mày vốn muốn từ chối lại lập tức nuốt về, nhàn nhạt mở miệng nói:
- Không biết vị sư muội này xưng hô như thế nào?
- Hà Tương Tư!
Nhìn Vệ Phạm Dạ, Hà Tương Tư bình tĩnh trả lời.
Vệ Phạm Dạ khẽ vuốt cằm, ung dung nói:
- Hà sư muội đã có nhã hứng, tất nhiên ta phụng bồi. Như vậy đi... Ta đứng ở chỗ này không động, Hà sư muội cứ việc ra tay. Nếu có thể buộc ta di động một bước thì coi như ta thua.
- Cái này sợ là không ổn đâu. Nơi này là chủ điện Thất Tinh Tông, nếu như đánh đến nơi này hỗn loạn thì còn ra thể thống gì.
Cũng không đợi Hà Tương Tư trả lời, Dương Bằng đã chen lời.
Lấy tính khí quần là áo lượt kia của hắn, tất nhiên không phải thật sự tiếc đối phương chiến đấu làm hỏng chủ điện, mà là tìm một cái cớ ngăn cản Hà Tương Tư ra tay.



Bạn cần đăng nhập để bình luận