Thái Thượng Kiếm Tôn

Chương 1083 - Một kiếm này danh chấn tứ phương



Chương 1083 - Một kiếm này danh chấn tứ phương




Nhưng vấn đề là Bạch Nhạc không dám thi triển ra thần thông đó.
Không, trừ chiêu đó ra thì Bạch Nhạc vẫn còn một lựa chọn khác. Đó chính là cược mạng với Đinh Khôn.
Linh Tê Nhất Kiếm.
Thân vô thải phượng song phi dực, tâm hữu linh tê nhất điểm thông.
Chỉ có nhìn ra thế kiếm của đối phương, tìm ra điểm chém xuống của một kiếm này mà không sai một li, dựa vào trực giác linh hoạt mới có thể ngăn chặn.
Nhưng vấn đề mấu chốt cũng là ở đây.
Tuy Linh Tê Nhất Kiếm mạnh mẽ, nhưng cơ sở của một kiếm này lại xây dựng ở sự thấu hiểu với kiếm đạo phải mạnh hơn đối thủ.
Đinh Khôn cũng không yếu, một kiếm này với thực lực kiếm đạo của Bạch Nhạc bây giờ thì vốn không có khả năng nhìn ra huyền diệu trong đó.
Một khi Bạch Nhạc sử dụng Linh Tê Nhất Kiếm thì hắn cũng chỉ có thể cược.
Cược thắng, có thể không hao tổn một sợi tóc mà giành chiến thắng. Nhưng nếu cược sai thì rất có khả năng cái giá phải trả chính là tính mạng của mình.
Cho dù có Thông Thiên Ma Thể, nếu cược sai thì căn bản cũng không ngăn được một kiếm này, Bạch Nhạc chết là không nghi ngờ gì nữa.
Bạch Nhạc hít sâu một hơi, đột nhiên ánh mắt hắn xẹt qua một tia sáng.
Trong tích tắc, toàn bộ thiên địa tựa như đều trở nên yên tĩnh, cả thiên hạ này chỉ còn lại một kiếm đánh tới trước mặt.
Kiếm tùy tâm động.
Ở tình cảnh như vậy, đừng nói tới suy nghĩ thấu đáo, việc duy nhất Bạch Nhạc có thể làm chính là thuận theo trực giác của bản thân mà xuất kiếm.
Tâm kiếm hợp nhất, vào giờ khắc này cả thân thể hắn giống như hoàn toàn dung nhập vào trong kiếm.
Ngươi đã muốn cược mạng thì ta cược mạng với ngươi.
Giờ phút này sự quyết tuyệt mà Bạch Nhạc biểu hiện ra cũng không thua kém gì sự cương liệt của Đinh Khôn.
Linh Tê Nhất Kiếm.
Chiến thắng chính là dựa vào một kiếm này.
Rầm...
Kiếm khí khủng khiếp nháy mắt bùng nổ, ánh sáng màu vàng kim bao phủ mọi thứ, thậm chí người ta còn không thể thấy rõ rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì.
Chỉ có cao thủ đứng đầu thật sự mới có thể thấy rõ, ngay vị trí trước Bạch Nhạc không tới ba thước có hai mũi kiếm đụng vào nhau không lệch một li, giống như đã trải qua hàng vạn lần tập luyện, hoàn mỹ tới nỗi khiến người ta không thể tin vào mắt mình.
Kiếm khí nổ ra, lộ ra khí tức khiến cho người sợ hãi, như gợn sóng lấy hai người làm trung tâm mà điên cuồng tràn ngập ra xung quanh.
Phụt...
Đinh Khôn phun ra một ngụm máu, mặt trắng như tờ giấy, cả người ngã ngửa ra, tựa như tất cả bất chấp và kiêu ngạo cũng cùng ngã xuống
Tuy Càn Khôn Nhất Kiếm lợi hại, nhưng đồng thời cũng có tác hại cực lớn.
Thế kiếm bị phá, thời điểm Bạch Nhạc tìm đúng cơ hội đâm ra một kiếm đó thì thế kiếm của Đinh Khôn đã bị phá rồi, tất nhiên hắn ta chỉ có một con đường là bại.
Cũng may một kiếm này của Bạch Nhạc chỉ ngăn lại kiếm của đối thủ, dù phá thế kiếm nhưng cuối cùng cũng không chém tận giết tuyệt. Dưới tình huống không bị tấn công tiếp thì Đinh Khôn chỉ bị kiếm khí của bản thân phản phệ lại, dù bị trọng thương nhưng cũng chưa tới nỗi mất mạng.
Bụi mù tan đi, thân ảnh Bạch Nhạc cũng xuất hiện rõ ràng trước mắt mọi người, một thân y phục trắng như tuyết kia vào lúc này lại làm cho người ta chói mắt.
Rào rào...
Sau một thoáng yên lặng ngắn ngủi, trên sân lập tức phát ra tiếng reo hò và tiếng vỗ tay vang dội.
Có thể đến núi Đạo Lăng thì gần như đều là thiên tài của các tông môn trong thiên hạ, bọn họ kiêu ngạo nhưng đồng thời cũng khâm phục những nhân vật càng xuất sắc hơn.
Một trận đấu này, bất kể thắng bại thì cũng đã đủ đặc sắc rồi.
Nhìn càng rõ thì càng có thể cảm nhận được hai người Bạch Nhạc và Đinh Khôn có sự tự tin và mạnh mẽ đến thế nào.
Tiếng vỗ tay không chỉ tặng cho Bạch Nhạc, mà còn cho cả Đinh Khôn.
Mặc dù Đinh Khôn thua, nhưng cũng không bị mất mặt, lại càng không làm tổn hại đến danh dự của Càn Khôn Kiếm Tông.
Chuyện này cũng do Đinh Khôn đánh cược tính mạng của mình để đổi lấy vinh quang, không quan tâm thắng hay thua.
Về phần Bạch Nhạc, giống như trước đó hắn đã nói, từ hôm nay trở đi, từ giờ khắc này toàn bộ thiên hạ đều sẽ nhớ kĩ cái tên này: Thanh Châu, Bạch Nhạc.
Một kiếm này danh chấn tứ phương.
...
Ngô Văn Uyên lắc đầu, lẩm bẩm:
- Thật đúng là một khi thành danh thì thiên hạ sẽ biết mà. Chẳng qua kiếm như này, hoàn toàn xứng đáng nhận thanh danh tốt đẹp.
Thư Khánh Dương rời đi nhưng Ngô Văn Uyên vẫn nán lại để thấy trận đấu này kết thúc, cũng chính vì vậy mới càng khiến cho hắn thêm mấy phần mong đợi với Bạch Nhạc.
Một kiếm cuối cùng này, so với trong dự đoán của Ngô Văn Uyên thì càng đẹp hơn, cũng huyền diệu hơn.
Có lẽ Thư Khánh Dương đã coi thường dạng người như Bạch nhạc rồi.
Trong đám đông, không ít người cũng đang cảm thán giống vậy.
Nhưng cũng có một số người không cảm thấy như thế.
Vệ Phạm Dạ nhìn chằm chằm bóng lưng rời đi của Bạch Nhạc rồi thản nhiên nói:
- Qua tốn sức. Ta đã từng giao thủ với Bạch Nhạc, cũng quen thuộc với thủ đoạn của hắn, bất kể là dùng Bắc Đẩu Kiếm Trận để ngăn chặn hay thi triển thần thông Kiếm Linh Vũ thì hắn cũng sẽ không bại. Chỉ là phải bỏ ra một cái giá thôi. Nếu là ta, nếu đã nắm chắc phần thắng thì tuyệt đối sẽ không sử dụng cách mạo hiểm thế này để giành chiến thắng.



Bạn cần đăng nhập để bình luận