Thái Thượng Kiếm Tôn

Chương 301 - Thắng thảm và tuyệt vọng vẫn lạc (3)



Chương 301 - Thắng thảm và tuyệt vọng vẫn lạc (3)




Không hổ là công pháp đại đạo Thông Thiên Ma Quân lưu lại, chỉ bằng một tên tiểu tử miệng còn hôi sữa, lại suýt nữa khiến hắn lật thuyền trong mương, nếu công pháp này rơi vào tay hắn, dù là Huyết Ảnh Ma Quân, hắn cũng chưa hẳn để vào trong mắt.
Thắng thảm lại đã sao? Chỉ cần thắng rồi, sau trận chiến này, hắn sẽ được đến thu hoạch khiến người phát cuồng.
Phốc!
Gần như ngay khi Phá Nam Phi lại gần, vươn tay túm lấy cổ Bạch Nhạc, từ sau lưng một tiếng xé gió chợt vang lên, đang bị trọng thương, Phá Nam Phi căn bản không kịp phản ứng, chỉ đột nhiên từng hồi đau nhói!
Một thanh chủy thủ tinh xảo đâm vào từ sau lưng, nháy mắt liền xuyên thủng trái tim hắn!
- Tô Nhan, ngươi dám phản bội ta? !
Không cần nghĩ ngợi, Phá Nam Phi cũng biết là ai đánh lén mình.
Tô Nhan, nơi đây trừ Bạch Nhạc ra thì chỉ có Tô Nhã, tên đệ tử trên danh nghĩa của hắn.
Chỉ là trước lúc này, Phá Nam Phi gần như quên mất sự tồn tại của nàng.
Đối với hắn mà nói, lần này mang theo Tô Nhan đến, chẳng qua là muốn cùng giết để trút giận, tế điện cho đồ nhi Cổ Hiên.
Lại làm sao cũng không ngờ, trong tình thế hắn và Bạch Nhạc đánh đến lưỡng bại câu thương, sau cùng thắng thảm, lại là Tô Nhan cho hắn một kích trí mạng!
- Chết cho ta!
Phẫn nộ và điên cuồng không ngừng xâm thực tâm thần Phá Nam Phi, đối với cường giả cỡ này mà nói, dù tâm tạng bị đâm xuyên cũng sẽ không lập tức chết đi. Hắn xoay người lại, hung hãn điều động chút lực lượng sau cùng, Phá Nam Phi lần nữa dẫn động huyết cấm, ý đồ giết chết Tô Nhan.
Đáng tiếc, tuy bộ dạng Tô Nhan nhếch nhác dị thường, lại tuyệt đối không liên quan gì tới huyết cấm.
Tròng mắt đột nhiên co rụt lại, khắc này, Phá Nam Phi mới ý thức tới, tại sao Tô Nhan dám phản bội mình, thì ra, trong bất tri bất giác, Tô Nhan sớm đã giải trừ huyết cấm!
Tâm niệm điện chuyển, nghĩ đến Bạch Nhạc thi triển Nhiên Huyết Thuật, Phá Nam Phi rốt cục mới triệt để hồi thần.
- Thì ra, các ngươi sớm có cấu kết. . . Phản đồ, đều là phản đồ!
Khó trách Bạch Nhạc một mực mắt đi mày lại với Tô Nhan, thì ra bọn hắn sớm có cấu kết, đúng vậy, trên đời này chỉ có Thông Thiên Ma Công mới có thể vô thanh vô tức hóa giải huyết cấm!
Đáng tiếc, lúc hắn ý thức được điểm này thì đã quá muộn!
Trong mắt chớp qua vẻ tuyệt vọng và không cam tâm, Phá Nam Phi vươn tay muốn bắt lấy thứ gì đó, nhưng sau cùng lại chẳng thể bắt được gì, cứ thế quỵ xuống đất, triệt để mất đi hết thảy sinh cơ.
Uy phong một đời, cũng dùng ra hết toàn lực, dù phải đối mặt truyền nhân Ma Quân có trong tay Côn Ngô Kiếm là Bạch Nhạc, Phá Nam Phi cũng vẫn thắng, khăng khăng ngay khi sắp hái xuống chiến quả, lại chết dưới tay đệ tử của mình!
Đây không biết là cảm giác thống khổ tuyệt vọng và không cam tới cỡ nào?!

- Ha ha ha ha ha!
Lại phun ra một búng máu, nằm dài trên đất, Bạch Nhạc đã gần như không cách nào nhúc nhích, song vẫn không nhịn được cười to, càng cười càng lớn, vừa cười vừa khóc.
Huyết hải thâm thù!
Từ sau khi hắn về lại Bạch gia, biết được chân tướng năm đó, tâm nguyện lớn nhất chính là giết chết Phá Nam Phi, báo thù cho cha mẹ!
Trong đó trải qua bao nhiêu nguy hiểm, thậm chí bản thân Bạch Nhạc đều sắp không nhớ rõ!
Nhưng hôm nay, hắn cuối cùng đã làm được, dù một kích sau cùng là do Tô Nhan hoàn thành, nhưng cảm giác sướng khoái khi đại thù được báo kia vẫn khiến Bạch Nhạc nhịn không được dùng cách này để phát tiết cảm xúc.
Lấy thực lực Linh Phủ Cảnh cường trảm Tinh Cung, Bạch Nhạc đã dùng hết tận chút sức lực cuối cùng, thậm chí đến tận bây giờ, hắn vẫn nằm trong nguy hiểm, song hắn đã không để tâm.
Lặng lẽ đi tới bên người Bạch Nhạc, đợi khi tình tự Bạch Nhạc dần ổn định lại, lúc này Tô Nhan mới nhẹ giọng mở miệng nói:
- Giờ chúng ta làm thế nào?
Nhìn Tô Nhan, Bạch Nhạc trầm mặc khoảnh khắc, sau đó mới hơi chút kinh ngạc mở miệng hỏi:
- Ngươi không giết ta?
Giờ đây Bạch Nhạc đã trọng thương, hơn nữa còn sức cùng lực kiệt, đến cả ngón tay đều không động đậy được, tình này cảnh này, Tô Nhan chỉ cần tùy tiện động thủ liền có thể nhẹ nhàng giết chết hắn, thậm chí có thể giá họa cho Phá Nam Phi, làm ra giả tượng hai người đồng quy vu tận.
Bạch Nhạc tự hỏi lòng, giữa hắn và Tô Nhan không có cảm tình gì cả, hai bên chẳng qua là quan hệ hợp tác vì lợi ích thôi.
Hiện tại Tô Nhan đã biết thân phận Bạch Nhạc, vô luận là Thông Thiên Ma Công hay Côn Ngô Kiếm đều có sức dụ hoặc cực lớn, chỉ cần nhẹ nhàng động thủ, lợi ích khổng lồ liền vào tay, Bạch Nhạc thực sự không nghĩ thông, tại sao Tô Nhan lại cự tuyệt.
- Tô Nhan từng lập thệ trung thành với công tử, chẳng lẽ công tử quên rồi?
Nhìn vào Bạch Nhạc, Tô Nhan nhẹ giọng nói.
Bình tĩnh nhìn Tô Nhan, Bạch Nhạc không đáp.
Đương sơ lúc ở ngoài trấn nhỏ, Tô Nhan lần đầu tiên nhìn thấu thân phận hắn, quả thực từng lập huyết thệ thuần phục, nhưng trên thực tế, hiệu quả của cái gọi là huyết thệ không có được ước thúc siêu thoát sinh tử! Dù phải gánh chịu phản phệ, đối mặt lợi ích lớn đến vậy, hết thảy đều đáng giá.
Lý do này, đối với Bạch Nhạc mà nói, chưa đủ để tin.



Bạn cần đăng nhập để bình luận