Thái Thượng Kiếm Tôn

Chương 157 - Thanh Châu Bạch phủ (2)



Chương 157 - Thanh Châu Bạch phủ (2)




Ước chừng qua thời gian một nén hương, một vị lão giả áo lam chậm rãi từ trong phủ đi ra, có chút nghi hoặc quan sát Bạch Nhạc một lúc mới chắp tay hỏi,
- Thứ cho lão hủ mắt mờ, không biết công tử là?
Nhìn lão giả, hốc mắt Bạch Nhạc không khỏi có chút ửng đỏ, giống như lại quay về thời gian vô lo vô nghĩ lúc nhỏ.
- Công tử?
Đợi cả nửa ngày, nhìn thấy Bạch Nhạc vẫn không trả lời, lão giả không nhịn được lại mở miệng nói,
- Lão hủ là gặp ngươi ở đâu rồi à?
Rõ ràng là không bất kỳ ấn tượng gì, nhưng nhìn thiếu niên trước mặt, hắn từ đáy lòng lại cảm thấy có chút thân thiết, cũng có chút kinh nghi bất định.
Nghe thấy lời nói của lão giả, lúc này Bạch Nhạc cuối cùng mới phục hồi tinh thần, trên mặt lộ ra một tia nhu hòa, nhẹ giọng mở miệng nói,
- Phúc bá, sắp bảy năm rồi, ta còn tưởng rằng sẽ không còn được gặp lại ngươi nữa.
Hai chữ Phúc bá vừa ra khỏi miệng, lão giả lập tức giống như bị sét đánh, toàn bộ thân thể đều run rẩy.
- Tiểu thiếu gia, ngươi là tiểu thiếu gia!
Lập tức, Phúc bá lệ già chứa chan, cũng không bận tâm tới còn có bao nhiêu người đang nhìn, trực tiếp quỳ xuống.
Phúc bá vừa quỳ, gia đinh trước cửa Bạch phủ lập tức xôn xao.
Phúc bá chính là lão nhân trong phủ, mấy chục năm qua, một mực đều làm quản gia, cho dù thiếu gia tiểu thư nhìn thấy, cũng phải nể mặt mấy phần.
Nhưng hiện giờ, Phúc bá lại đột nhiên quỳ xuống với thiếu niên này, nói gì là tiểu thiếu gia, sao có thể không khiến bọn họ sợ hãi.
- Phúc bá, mau đứng dậy đi.
Nhìn thấy Phúc bá quỳ xuống, Bạch Nhạc lập tức bước lên phía trước đỡ dậy.
- Nhạc thiếu gia, ngươi là Nhạc thiếu gia.
Chỉ trong thời gian chớp mắt, cuối cùng một số gia đinh nhiều tuổi liền có phản ứng, hô lên theo.
Nhạc thiếu gia, xưng hô này đối với Bạch phủ hiện giờ là rất xa lạ, nhưng nếu là vào bảy năm trước, lại là ai cũng nhớ rõ.
Bạch Nhạc, con trai độc nhất của Gia chủ đời trước, cũng là thiếu gia tôn quý nhất của toàn bộ Thanh Châu Bạch gia?
Chẳng trách Phúc bá lại gọi là tiểu thiếu gia, Bạch phủ lúc đó, cũng chỉ có một mình Bạch Nhạc có thể được gọi là tiểu thiếu gia.
Chỉ là khác với Phúc bá, lúc này suy nghĩ trong đầu gia đinh còn lại xoay chuyển nhiều hơn.
Bảy năm trước, thân phận của Bạch Nhạc tất nhiên là tôn quý, nhưng tất cả những điều đó đã theo một hồi đại biến bảy năm trước mà thay đổi rồi.
Hiện giờ Thanh Châu Bạch phủ, không phải là một nhánh của Bạch Nhạc!
Thời gian bảy năm, đại quyền trong phủ sớm đã hạ xuống, cho dù là lúc này Bạch Nhạc trở về, cũng chỉ là đệ tử chi thứ, không thể chấp chưởng Bạch phủ.
Vào lúc thế này, trừ loại lão nhân nhìn Bạch Nhạc lớn lên như Phúc bá ra, ai cũng biết nên lựa chọn thế nào.
Cơ hồ là cùng lúc Phúc bá gọi ra thân phận của Bạch Nhạc, đã có người lặng lẽ lẻn vào trong phủ báo tin.
Đương nhiên, một màn này cũng không qua được tai mắt của Bạch Nhạc, chỉ là hiện giờ hắn sao còn bận tâm tới những cái này.
Đỡ Phúc bá dậy, lúc này Bạch Nhạc mới nói khẽ,
- Phúc bá, ta muốn về xem... Thính Hương Thủy Tạ có còn không.
- Còn còn.
Nghe thấy lời nói của Bạch Nhạc, Phúc bá vội vàng đáp ứng, chỉ là vừa nói ra, đồng thời hắn cũng nhớ tới, hiện giờ Bạch phủ, không phải là Bạch phủ năm đó, có chút do dự nói,
- Tiểu thiếu gia, Thính Hương Thủy Tạ hiện giờ được ban cho Vinh thiếu gia rồi.
Vinh thiếu gia?
Nghe thấy xưng hô này, trong đầu Bạch Nhạc lập tức hiện lên thân ảnh của một người.
Bạch Vinh.
Con trai độc nhất của vị Tam thúc lúc trước tranh đoạt vị trí gia chủ với phụ thân, khi ấy mình chính bởi vì bị Bạch Vinh liên tục làm khó, mới tức giận mà rời phủ. Nhiều năm như vậy trôi qua, vị đường huynh ngày xưa này nay đã trở thành người thừa kế của Bạch gia.
Chỉ không biết hiện giờ gặp lại, sẽ là tình cảnh gì.
Nghĩ tới đây, Bạch Nhạc không khỏi cười khẽ.
- Không sao, ta chỉ là về xem thôi, không phải có ý lấy lại Thính Hương Thủy Tạ.
Lắc đầu, Bạch Nhạc như có thâm ý nói,
- Ta sớm đã không thuộc về nơi này.
Thính Hương Thủy Tạ, tọa lạc tại trong một mảng hồ nước.
Hồ nước không lớn, ước chừng chỉ có phạm vi hai ba dặm, nhưng mà không ngờ lại tọa lạc ở trong Bạch phủ, chung quanh kỳ thạch lởm chởm, trăm hoa đua nở, đẹp không sao tả xiết.
Bước lên thuyền, chậm rãi du lãm trên hồ, đúng là một loại hưởng thụ khó có thể diễn tả bằng lời.
Đã qua bảy năm, lại bước lên thuyền nhẹ, chậm rãi đi trên mặt hồ, khiến Bạch Nhạc không nhịn được mà muốn rơi lệ.
Hồ nước này tên là Nhạc Hồ.
Bởi vì đó vốn là lúc Bạch Nhạc vừa sinh ra, mẫu thân hạ lệnh xây dựng ở trong phủ, từ khi Bạch Nhạc có ký ức, hắn một mực sống ở nơi này.
Hiện giờ lại trở về, lại sớm đã là vật còn người mất.
- Tiểu thiếu gia, chúng ta đến rồi.
Ngay khi Bạch Nhạc vẫn có chút hoảng hốt, thuyền đã cập bờ, Phúc bá dẫn đầu rời thuyền, đỡ Bạch Nhạc bước lên Thính Hương Thủy Tạ.
- Người nào?
Bên này Bạch Nhạc vừa lên bờ, lập tức có mấy hộ vệ lớn tiếng quát.



Bạn cần đăng nhập để bình luận