Thái Thượng Kiếm Tôn

Chương 1228 - Đồng Quy Vu Tận, Thì Như Thế Nào? (2)



Chương 1228 - Đồng Quy Vu Tận, Thì Như Thế Nào? (2)




Loại tuyệt vọng, hổ thẹn, cùng tự trách kia đã triệt để thôn phệ lý trí Vân Mộng Chân!
Đối với Vân Mộng Chân lúc này mà nói, trong đầu chỉ còn lại một ý niệm cuối cùng!
Ta không thể cứu ngươi, vậy ta sẽ tự tay báo thù cho ngươi, sau đó... Chết cùng ngươi.
Ùng ùng!
Gần như trong nháy mắt Tinh Cung Vân Mộng Chân vỡ vụn, dù ở trong núi lửa, cũng vẫn có thể nghe được một tiếng sấm vô cùng rõ ràng!
Trên bầu trời, lại ngưng tụ ra một mảnh mây đen khủng bố!
Đối với tất cả mọi người mà nói một màn này đều không xa lạ!
Bởi vì, trước đây không lâu, lúc Tiểu Bạch Giao hóa long, cũng từng gặp một màn quen thuộc này!
Thiên kiếp!
Giống như thời điểm Tiểu Bạch Giao hóa giao thành rồng, tu hành giả mở Tinh Hải, cũng nhất định phải trải qua thiên kiếp, chỉ có vượt qua được khảo nghiệm của thiên kiếp, mới có thể hoàn thành lột xác, triệt để bước vào hàng ngũ cường giả.
Quan trọng nhất là, giờ khắc này thiên kiếp, đồng thời bao phủ Vân Mộng Chân và mấy người Mặc Vũ vào chính giữa!
Trong tích tắc, sắc mặt Nhậm Tiêu Dao liền thay đổi, không cần suy nghĩ, nhất thời trốn ra phía ngoài!
Vân Mộng Chân điên, nhưng hắn không điên!
Nói đùa à, thiên kiếp có thể như thế độ sao?
Một khi bọn hắn rơi vào phạm vi thiên kiếp, sẽ phải giúp Vân Mộng Chân độ kiếp, uy lực thiên kiếp cũng lập tức tăng lên gấp đôi, đến lúc đó, tuy Vân Mộng Chân không sống nổi, nhưng bọn họ cũng không thể chống đỡ được thiên kiếp?
- Muốn đi sao? Không thấy quá trễ à!
Trên mặt Vân Mộng Chân lộ ra vẻ dứt khoát, thanh âm trong trẻo lạnh lùng kia lại vang lên lần nữa, gần như là trong tích tắc, Tinh Cung vỡ nát đã hóa thành một mảnh Tinh Hải huyễn lệ, đồng thời bao phủ mấy người vào bên trong!
Ngay tại lúc đó, một màn kiếm quang huyễn lệ, càng như ngân hà rơi rụng, hung hãn giết về phía ba người!
Độ kiếp?
Trong lòng đã tồn tại tử chí, lúc này Vân Mộng Chân đâu còn quan tâm cái gì là thiên kiếp với không thiên kiếp, đối với nàng mà nói, giết chết những người này, báo thù cho Bạch Nhạc mới là tâm nguyện duy nhất của nàng!
Giờ khắc này Vân Mộng Chân vẫn đang cười, dưới thiên kiếp, nụ cười càng có vẻ mỹ lệ, giống như giờ khắc này đóa hoa xinh đẹp nhất bỗng nhiên nở rộ!
- Vân Tiên tử, ngươi và ta đều là đệ tử Đạo Môn, hà tất phải như vậy? Chuyện trước đó là ta sai, xin Tiên tử xem ở phân thượng đều là đệ tử Đạo Môn, cho ta một cái cơ hội! Sau này Tiêu Dật Phong, tất có hậu báo!
Trong mắt Tiêu Dật Phong lộ ra một tia sợ hãi, gấp giọng mở miệng nói.
Hắn không thể không nhận sai!
Lúc này tất cả mọi người đều bị Vân Mộng Chân mạnh mẽ vây ở trong một mảnh Tinh Hải vừa mới diễn hóa ra, cho dù là ai cũng đừng nghĩ thoát thân trong thời gian ngắn, mà thiên kiếp đã là lửa sém lông mày!
Một khi thiên kiếp thật sự hạ xuống, khả năng cái gì cũng đều trễ.
Lúc này, đừng nói là xin lỗi nhận sai, coi như bảo hắn gọi Vân Mộng Chân là cô nãi nãi, hắn cũng sẽ không có nửa điểm do dự.
Cái gì mà thể diện, ở trước mắt loại sống chết này, đều không quan trọng bằng mạng nhỏ của mình.
- Đúng vậy Vân Tiên tử! Trước đó là chúng ta sai, không nên nhòm ngó đến Côn Ngô Kiếm... Chỉ là, bây giờ liều mạng như vậy, ai cũng không chiếm được chỗ tốt! Tuy chúng ta sẽ chết, nhưng ngươi cũng tuyệt đối không vượt qua được thiên kiếp!
- Không sai, Vân Tiên tử cần gì phải như vậy, mọi người chúng ta bắt tay giảng hòa! Như vậy đối với tất cả mọi người đều có lợi, cần gì phải liều lưỡng bại câu thương, thậm chí là đồng quy vu tận?
- Cho chúng ta cơ hội, cũng là cho chính ngươi một cái cơ hội!
Nhậm Tiêu Dao nhìn chằm chằm Vân Mộng Chân, trầm giọng mở miệng nói.
Giờ khắc này, hắn mới thật sự sợ, hắn không nghĩ tới Bạch Nhạc lại dứt khoát như vậy, càng không nghĩ tới, Vân Mộng Chân cũng sẽ như Bạch Nhạc, triệt để điên cuồng lên!
Con mẹ hắn đây căn bản là muốn đồng quy vu tận!
- Cơ hội?
Khóe miệng Vân Mộng Chân lộ ra một tia trào phúng, nhìn Tiêu Dật Phong lạnh lùng mở miệng nói:
- Hiện tại các ngươi mới biết xin ta cho các ngươi cơ hội sao? Nhưng vừa rồi, các ngươi có ai từng cho Bạch Nhạc cơ hội chưa?
- Ai? !
Huyết lệ nhỏ xuống lần nữa, trên mặt Vân Mộng Chân toàn là nụ cười thảm, kiếm trong tay nắm chặt hơn!
- Không phải các ngươi đều muốn Côn Ngô Kiếm sao? Vậy thì... Đều chôn cùng một chỗ với Côn Ngô Kiếm đi!
Vân Mộng Chân bước ra một bước, căn bản không có nửa điểm ý tứ lùi bước, ngược lại chợt nâng Côn Ngô Kiếm trong tay lên, hung hãn chém về mấy người bọn hắn.
Đồng quy vu tận... Thì như thế nào? !
- Ngao!
Nhìn Bạch Nhạc rơi vào biển lửa, con mắt Tiểu Bạch Long nhất thời đỏ hồng, chợt phát ra một tiếng rên rỉ, rồi lao vào trong biển lửa.
So với Vân Mộng Chân, tâm tư Tiểu Bạch Long càng đơn thuần hơn.
Cái gì mà vì Bạch Nhạc báo thù, Tiểu Bạch Long căn bản không nghĩ tới, từ thời điểm nó quyết định đi theo Bạch Nhạc trở đi, đã định trước là cùng sinh cùng tử, cho dù biết rõ vọt vào biển lửa cũng không cứu được Bạch Nhạc, nó cũng không có bất kỳ do dự nào.
Nếu ở thời kỳ đỉnh phong, tự nhiên Tiểu Bạch Long có thể trực tiếp xông vào cái Địa Hỏa khủng bố kia, nhưng hôm nay thân thể bị trọng thương, nên nó cũng có chút không nhịn được.



Bạn cần đăng nhập để bình luận