Thái Thượng Kiếm Tôn

Chương 644 - Ngựa non háu đá (2)



Chương 644 - Ngựa non háu đá (2)




Nghe đến đây, ánh mắt Châu Đông Dương lộ ra thần sắc khiến người ta sợ hãi, lạnh lùng nói:
- Hắn không phải Chu Mộng Dương. Dù có giống hơn nữa thì cũng không phải. Cho nên hắn muốn tìm đường chết, vậy thì cứ để hắn chết!
...
Ngựa non háu đá ư? Có lẽ cũng có một chút.
Những tỏ vẻ mạnh mẽ trước mặt Chu Đông Dương như thế, vậy chẳng phải là đang cố ý diễn kịch sao.
Chuyện của Bạch Cốt Thần Quyết, Bạch Nhạc không thể nói với Chu Đông Dương, do đó cách tốt nhất chính là xuất hiện với phong thái mạnh mẽ, thậm chí là làm cho tin tức này, hình tượng này truyền đến tai đối phương.
Làm như vậy sẽ khiến cho đối phương nghĩ rằng hắn chẳng qua chỉ là một thằng nhóc ngu xuẩn bốc đồng nên mới muốn chống lại Ma đạo, chứ sẽ không nghi ngờ là hắn đã biết bí mật gì trong chiếc nhẫn đó.
Đừng xem thường điểm này, đối với Bạch Nhạc mà nói, nó cực kỳ quan trọng. Bởi vì nó có nghĩa là hắn sẽ từ đó mà đổi lại được bao nhiêu thời gian.
Hôm qua tuy người của Bạch Cốt Thần Giáo đã cảnh cáo hắn, nói cái gì mà chỉ có ba ngày, nhưng Bạch Nhạc chắc chắn rằng đó chỉ là hù dọa mà thôi.
Dù cho là ai, muốn ở cái thành Duyễn Châu này trực tiếp sát hại người khác như vậy, chỉ e là cũng phải có chút kiêng dè.
Mà Bạch Nhạc hắn vốn cũng không phải một Linh Phủ cảnh tầm thường, có thể mặc cho chúng muốn giết thì giết!
Mâu Kình Thần đã từng ra tay với Bạch Nhạc, không thể không biết chuyện này, huống hồ chi, hôm nay còn có tông chủ Hà Diêu ở đây, trừ khi cái tên ‘cực mạnh’ đấy của Ma đạo đích thân ra tay, nếu không thì sẽ chẳng ai dám cam đoan có thể trong thời gian ngắn sẽ ra tay với Bạch Nhạc và Hà Diêu cả, càng không dám bắt ép hắn giao đồ ra như vậy.
Nếu không thì, làm gì cần cảnh cáo, trực tiếp thủ tiêu là xong rồi.
Chỉ cần khiến đối phương cảm thấy hắn chẳng qua là một tên thiếu niên bốc đồng, nghi ngờ chiếc nhẫn đó của Bích Vân Đào chứa đựng bí mật về Ma đạo nên mới thà chết không hàng, vậy ít ra trong tạm thời đối phương sẽ không thật sự bất chấp tới trừ khử hắn.
Đối với Bạch Nhạc, như vậy là đủ rồi.
Chỉ cần có thể đột phá được Tinh Cung cảnh, đến lúc đó, dù có trực tiếp giao chiến với Bạch Cốt Thần Giáo, Bạch Nhạc cũng không sợ.
...
- Lần này Bạch Nhạc sẽ không bỏ qua Uẩn Tinh Đan của buổi đấu giá đâu!
Ánh mắt Mâu Kình Thần nhìn vào nửa người trên của thân ảnh trong bóng tối, chậm rãi nói:
- Chỉ cần theo dõi buổi đấu giá, theo dõi Uẩn Tinh Đan thì có thể nắm chắc được mọi động tĩnh của Bạch Nhạc.
- Tuy không biết vị Phủ chủ đại nhân đó đang chơi trò gì, nhưng dựa vào thực lực của chúng ta cũng có thể dễ dàng vượt qua!
- Thời gian ra tay thì quyết định là sau khi buổi đấu giá kết thúc đi. Để hắn lấy được Uẩn Tinh Đan trước đã, sau đó trong giây phút hắn tràn đầy hy vọng nhất mà triệt để đánh đổ niềm tin của hắn! Chẳng qua chỉ là một thằng nhóc miệng còn hôi sữa mà thôi, ta không tin hắn thật sự có thể kiên trì theo con đường chính đạo chó má gì đó, có chết cũng không chịu giao thứ đó ra.
- Vừa có thể đạp đổ hy vọng bước vào Tinh Cung cảnh của hắn, vừa có thể âm thầm cảnh cáo... Cho là hắn ngựa non háu đá thế nào đi nữa, thì ta cũng không tin hắn có thể tiếp tục ngoan cố được.
Trong bóng đêm truyền đến một giọng nói khàn khàn, lộ ra vẻ u ám, sau đó lập tức biến mất không chút dấu tích vào màn đêm.
- Chỉ mong vậy. Còn nữa, cái bộ xương đó của hắn, bản tọa lấy được chắc rồi!
Trời vừa tối, Bạch Nhạc đã đến thương hội Càn Khôn.
Lục Yên Nhiên đi cùng với Bạch Nhạc, còn Hà Diêu thì không hề lộ mặt.
Bạch Nhạc vừa mới đến, hội trưởng phân hội của thương hội Càn Khôn đã đến đón tiếp hắn, rồi cười tươi giới thiệu bản thân:
- Bạch phủ chủ, nghe danh đã lâu! Ta họ Kim, thứ ba, nên đặt tên có chữ ‘tam’, bời vì hơi mập, nên mọi người gọi là Tam mập.
Bạch Nhạc nhìn Kim Tam, đấy là một tên mập vừa trắng vừa trùng trục, vừa nhìn đã thấy là người khôn khéo, chỉ là cái nụ cười đấy, không biết vì sao luôn khiến người ta cảm thấy thô tục.
- Kim Tam lão gia!
Bạch Nhạc nhẹ nhàng chào hỏi.
- Ôi chao, không dám nhận, không dám nhận, Bạch phủ chủ, nếu ngài gọi như vậy, ta thật sự không dám nhận!
Kim Tam lắc đầu như trống bỏi:
- Tam mập. Nếu ngài coi trọng ta thì cứ gọi ta là Tam mập là được rồi.
Thấy Kim Tam kiên quyết như vậy, Bạch Nhạc cũng chỉ đành cười khổ:
- Kim lão bản, ông đưa bọn ta về phòng trước thì hơn.
- Được được, sớm đã chuẩn bị sẵn cho ngài rồi, phòng chữ Thiên số ba.
Kim Tam vừa cười tươi vừa dẫn đường, rất nhanh, ba người đã đến phòng ở.
Có Lục Yên Nhiên ở đây, Bạch Nhạc không để lại bất cứ hạ nhân nào, hắn nói vài câu ngắn gọn, Kim Tam liền biết ý mà lui xuống.
- Bạch đại ca, cái tên Tam mập này, ánh mắt của hắn đáng ghét thật!!!
Đợi khi Kim Tam lụi xuống, Lục Yên Nhiên mới dám nói với Bạch Nhạc.
So với Bạch Nhạc, cảm giác của Lục Yên Nhiên rõ ràng mẫn cảm hơn nhiều. Tuy đối phương luôn thể hiện sự cung kính, nhưng trên thực tế, trong mắt chỉ toàn là vẻ giả tạo, điều này khiến Lục Yên Nhiên rất khó chịu.



Bạn cần đăng nhập để bình luận