Thái Thượng Kiếm Tôn

Chương 1289 - Giả như thật mà thật cũng như giả



Chương 1289 - Giả như thật mà thật cũng như giả




Gần như trong tích tắc, thân hình của Vân Mộng Chân đột ngột dừng lại, mũi kiếm lại rơi xuống trước ngực của Bạch Nhạc, đâm lút thịt ba phần, máu tươi theo mũi kiếm chảy xuôi, giống như chỉ cần tiến thêm một chút là có thể đâm vào trái tim Bạch Nhạc.
Nhưng cuối cùng, thanh kiếm đã dừng lại.
Một tay Bạch Nhạc nắm lấy mũi kiếm, rút Côn Ngô Kiếm ra khỏi người, trong mắt hắn chợt hiện lên một tia sáng.
Mặc dù không biết chắc chuyện gì đã xảy ra với Vân Mộng Chân, nhưng đến thời điểm này, Bạch Nhạc đã chắc chắn hoàn toàn – mình đã đúng.
....
- Không!!!
Tàn hồn hét một tiếng chói tai, nó đột nhiên cảm thấy mình đang bị kéo vào một không gian hoàn toàn độc lập, ngay lập tức mất quyền khống chế thân thể Vân Mộng Chân.
Mọi thứ xung quanh giống hệt như vừa rồi, nhưng dấu vết của Bạch Nhạc đã mất từ lâu, toàn bộ thế giới đều trống rỗng, chỉ còn có mình nó.
Với cảnh giới của mình, nó ngay lập tức nhận ra mình đã rơi vào ảo cảnh, là do huyễn thuật thần thông của Bạch Nhạc trói buộc.
Trong điều kiện bình thường, với chút thực lực của Bạch Nhạc, cho dù có dùng huyễn thuật thần thông lợi hại hơn đi nữa cũng không thể ảnh hưởng đến nó mảy may. Nhưng mà, trước đó khi ở trong Ngũ Thải Tiên Cung đoạt xá lại bị Vân Mộng Chân phát giác, thần hồn của nó đã bị hao tổn, thậm chí còn bị Vân Mộng Chân cắn nuốt ngược lại một phần.
Hơn nữa, điều quan trọng nhất là đừng chỉ nhìn vào việc nó khống chế Vân Mộng Chân, thao túng thân thể Vân Mộng Chân để giết chết Bạch Nhạc, trên thực tế, sau khi Bạch Nhạc nói hắn không chấp nhận số mệnh, Vân Mộng Chân đã lập tức chống cự dữ dội. Cho nên thần hồn của nó liền rơi vào trạng thái yếu nhất.
Vốn dĩ chỉ cần Bạch Nhạc bị giết, Vân Mộng Chân sẽ rơi vào tuyệt vọng, nếu cắt đứt ý nghĩ của Vân Mộng Chân, nó chắc chắn có thể nuốt chửng thần hồn của Vân Mộng Chân, hoàn thành việc đoạt xá.
Nhưng bước cuối cùng này đã bị Bạch Nhạc đột ngột phá hủy.
Nó có thể cảm nhận được thần hồn mình không ngừng suy yếu, đó là dấu hiệu của việc bị nuốt chửng, nhưng nó lại đang bị mắc kẹt trong ảo cảnh này nên không thể ngăn cản, chỉ có thể liều mạng tấn công ảo cảnh xung quanh, cố gắng vùng vẫy thoát ra ngoài.
Nhưng thật không may, điều này không hề có ý nghĩa.
Thần hồn không ngừng suy yếu, sức phản kháng của nó cũng càng ngày càng yếu, hoàn toàn không phá được trói buộc của ảo cảnh.
Nó có thể cảm nhận rõ ràng, trong ảo cảnh này, dường như đã nhiều ngày trôi qua, ý thức của nó cuối cùng đã trở nên mờ mịt.
...
Vân Mộng Chân mở mắt ra, điều đầu tiên nàng cảm nhận được là một bờ vai ấm áp.
Trong phút chốc, nước mắt nàng rơi như mưa.
Nàng gần như bị tàn hồn kia dồn vào tuyệt cảnh, còn mất cả quyền kiểm soát cơ thể của chính mình, việc chết đi chỉ còn là vấn đề thời gian, thậm chí có lúc, bản thân nàng cũng đã có ý định buông bỏ.
Chỉ cần đối phương sẵn lòng giúp Bạch Nhạc thoát khỏi Đạo Lăng Sơn, nàng sẵn sàng chấp nhận số mệnh của mình.
Tuy nhiên, Bạch Nhạc lại không hề bỏ cuộc.
Cho dù tàn hồn kia có cải trang thành nàng, có nói ra những lời tàn nhẫn như vậy.
Nàng có thể cảm nhận được nỗi đau khổ tột cùng trong lòng Bạch Nhạc khi tàn hồn kia nói ra lời ‘tuyệt tình làm tiên’. Nàng cũng biết, trong lòng Bạch Nhạc tuyệt vọng thế nào khi nhìn thấy nàng quyết tâm muốn giết hắn.
Tiếng rên rỉ của Côn Ngô Kiếm kia, đâu chỉ có mình Bạch Nhạc đau khổ, nỗi đau trong lòng nàng còn gấp mười lần, lúc đó nàng thực sự tuyệt vọng, chỉ muốn làm hết sức mình để đồng quy vu tận với tàn hồn. Mà cũng chính vào lúc đó, nàng mới cưỡng ép lấy lại quyền khống chế thân thể, dùng hết sức lực nói ra chữ ‘đi’.
Nàng chưa bao giờ nghĩ Bạch Nhạc sẽ hiểu được, nàng chỉ hy vọng có thể tạo ra một cơ hội để Bạch Nhạc có thể trốn thoát.
Nhưng nàng không ngờ, chỉ một sơ hở nhỏ như vậy cũng có thể khiến Bạch Nhạc hiểu ra, hơn nữa, vào thời khắc sinh tử, hắn lại đưa ra lựa chọn quyết đoán nhất, cưỡng ép kéo nàng đang chông chênh bên bờ vực sinh tử trở về.
Cảm giác được che chở, được yêu thương khiến Vân Mộng Chân muốn lao vào trong vòng tay Bạch Nhạc để khóc cho thỏa lòng.
- Vân Mộng Chân.
Bạch Nhạc nhìn nước mắt của Vân Mộng Chân, nhìn ánh mắt quen thuộc của nàng, không kiềm được run giọng.
Cảm giác đó còn hưng phấn và vui sướng gấp vô số lần so với việc hắn thoát chết.
Vân Mộng Chân nhìn Bạch Nhạc, lúc này nàng thực sự rất muốn cùng với Bạch Nhạc rời khỏi Đạo Lăng Sơn, vĩnh viễn không xa nhau nữa.
Nhưng dù sao nàng cũng không phải là loại người nóng nảy, không phải là tiểu cô nương liều lĩnh.
Chỉ trong khoảnh khắc, nàng đã hoàn toàn tỉnh táo. Lý trí cuối cùng cũng chiến thắng xúc động.
Mặc dù trước đây tàn hồn đã điều khiển cơ thể nàng, nhưng nàng vẫn có thể nhìn thấy rõ ràng mọi chuyện đã xảy ra trên Đạo Lăng Sơn.
Nếu nàng thật sự muốn cùng Bạch Nhạc rời khỏi Đạo Lăng Sơn, chắc chắn điều đó sẽ chọc giận Ninh Giang và toàn bộ Đạo Lăng Thiên Tông. Khi đó, cho dù có sự bảo vệ của Bất Tử Thanh Vương, Bạch Nhạc e là sẽ không bao giờ có thể rời khỏi đây được nữa.
Chuyện trước đó không phải do nàng làm, nhưng lúc này, nàng nhận ra chỉ có chuyện vừa rồi mới là lựa chọn tốt nhất cho nàng và Bạch Nhạc.



Bạn cần đăng nhập để bình luận