Thái Thượng Kiếm Tôn

Chương 1110 - Hóa ra là ngươi



Chương 1110 - Hóa ra là ngươi




Lúc trước Vệ Phạm Dạ và Triệu Thụy còn có thể giả vờ như không thấy, nhưng bây giờ Tam hoàng tử đã chạy ra ngoài, bọn họ không thể cứ ngồi xem náo nhiệt, cả hai bèn đồng thời xuất hiện trước mặt Tam hoàng tử:
- Có chuyện gì vậy? Sao điện hạ lại thành ra thế này?
Cho dù tới lúc này, Tam hoàng tử vẫn chưa hết bàng hoàng, vội gào lên:
- Cứu ta, Bạch Nhạc muốn giết ta.
Cùng lúc đó, cuối cùng uy lực khi Tinh Cung tự bạo đã tiêu tan, Bạch Nhạc cầm Nghịch Ma Kiếm bình tĩnh đuổi theo, lạnh lùng nhìn Vệ Phạm Dạ và Triệu Thụy trước mặt.
Triệu Thụy hừ lạnh một tiếng, lạnh lùng mắng:
- Láo xược, Bạch Nhạc ngươi chẳng lẽ tự cho mình cái quyền có thể tự ý hại người trên Đạo Lăng sơn à?
Khóe miệng Bạch Nhạc hơi nhếch lên, trong mắt hắn lộ ra sát ý lạnh lùng, nghiêm nghị nói:
- Triệu Thụy, ngươi cho rằng ta không dám giết ngươi sao?
Rầm...
Trong nháy mắt, dường như có một luồng sát ý đáng sợ lao tới theo tiếng rống của Bạch Nhạc, dẫu Triệu Thụy có định lực thế nào cũng không khỏi thoáng khựng lại.
Bạch Nhạc lúc này thực sự quá đáng sợ!!!
Vừa rồi hắn đã sớm qua cấm chế thấy được tình hình bên trong, bây giờ có kiếm của Diệp Huyền đại sư, hắn chưa chắc có thể cản được đòn tấn công của Bạch Nhạc.
Sự việc xảy ra đột ngột, bây giờ trưởng lão của Đạo Lăng Thiên Tông còn chưa tới, nếu thật sự chọc giận Bạch Nhạc, chắc chắn hắn sẽ chịu thua thiệt.
Nhất thời, khí thế của Triệu Thụy tụt xuống, không dám tiếp tục nói nữa.
- Bạch Nhạc, ngươi giết người trên Đạo Lăng sơn, cho dù thế nào cũng phải có sự giải thích.
Nhìn thấy Triệu Thụy vậy mà lại sợ hãi, Vệ Phạm Dạ chỉ hận không thể chửi ầm lên, hắn ta hết cách, đành tự mình đứng ra, đối mặt với Bạch Nhạc.
Vốn dĩ Bạch Nhạc không mấy để ý tới Vệ Phạm Dạ.
Những sự việc trước đó đều là do Triệu Cảnh Xương nhắm vào Bạch Nhạc, dùng đầu ngón chân cũng có thể nghĩ được chắc hẳn Triệu Thụy giở trò, nhưng lại khó mà liên tưởng tới Vệ Phạm Dạ. Suy cho cùng, nói một cách bình thường thì Vệ Phạm Dạ không thể có bản lĩnh điều động người của Đạo Lăng Thiên Tông tới nhằm vào Bạch Nhạc hắn được.
Nhưng bây giờ Vệ Phạm Dạ nói ra lời này, lại khiến Bạch Nhạc lập tức hiểu ra.
Trước đây vẫn có một số chỗ hắn không hiểu, nhưng bây giờ đã sáng tỏ thông suốt.
Bạch Nhạc chăm chú nhìn Vệ Phạm Dạ, chậm rãi nói:
- Hóa ra là ngươi.
Mặc dù Vệ Phạm Dạ đã sớm có mấy lần xung đột với Bạch Nhạc, nhưng lúc này, khi ánh mắt của Bạch Nhạc nhìn về phía hắn thì vẫn khiến trong lòng hắn cảm thấy rùng mình, giống như người bình thường bị dã thú trên núi nhìn chằm chằm vậy.
Tuy nhiên đã đến nước này, đương nhiên Vệ Phạm Dạ không thể lùi bước. Trong lòng hắn hạ quyết tâm, lên tiếng:
- Bạch phủ chủ muốn thể hiện oai phong thì trước tiên cũng phải nhìn xem đây là nơi nào. Nơi này là Đạo Lăng Thiên Tông, không phải Thanh Châu của ngươi.
Soạt...
Nghịch Ma Kiếm chĩa về phía Vệ Phạm Dạ.
- Vệ sư huynh muốn chết thay cho hắn à?
Ngữ khí của Bạch Nhạc vẫn rất nhẹ nhàng, nhưng lại ẩn chứa sát ý, lúc này dường như Bạch Nhạc khiêm tốn của trước đây đã biến mất, nhất cử nhất động của hắn bây giờ đều lộ ra sát ý và sự kiêu ngạo.
Không ai cho rằng Bạch Nhạc đang nói đùa. Ánh mắt sắc bén đó và sát khí thấu xương đó đã nói rõ thái độ.
Vệ Phạm Dạ thoáng khựng lại, lúc này trong lòng không hắn không khỏi muốn chửi con mẹ nó!!!
Đang yên đang lành, không dưng lại gây thù chuốc oán, thế này là thế nào?
Lần này khi đến Đạo Lăng Thiên Tông, Vệ Phạm Dạ vẫn luôn ẩn giấu bản thân rất tốt, còn chuyện chọc giận Bạch Nhạc đều là do Triệu Thụy kéo về, vốn dĩ đây có thể nói là cách ổn thỏa nhất.
Vốn ban đầu chỉ tới để xem náo nhiệt, giờ hắn lại đẩy mình vào cuộc luôn, bảo Vệ Phạm Dạ hắn tìm ai cãi lý bây giờ?
Nghĩ đến đây, trong lòng Vệ Phạm Dạ không kiềm nổi, lại mắng Triệu Thụy một câu đồ vô tích sự.
Nếu tên ngu xuẩn Triệu Thụy này không nhát gan, thì sao có thể gây ra cho hắn nhiều rắc rối như vậy.
Tuy nhiên, đã đến nước này thì nói gì cũng đã quá muộn.
Huống hồ, sự kiêu ngạo từ tận trong xương của Vệ Phạm Dạ không cho phép hắn lùi bước.
Vệ Phạm Dạ chộp một cái, trường kiếm lập tức xuất hiện trong tay, trong mắt hắn lóe lên ý kiêu ngạo, nói:
- Bạch phủ chủ đang uy hiếp ta à? Ta không quen biết với Tam hoàng tử, nhưng gặp chuyện bất bình thì không thể làm như không thấy, nếu Bạch phủ chủ muốn ra tay, Vệ mỗ tiếp là được.
Vệ Phạm Dạ nói những lời này bằng giọng rất hào sảng, mở miệng đã phủi sạch quan hệ, lại đặt mình vào thế gặp chuyện bất bình.
Như vậy, cho dù hắn có động thủ với Bạch Nhạc thì cũng vẫn chiếm được chữ lý, không phải ân oán cá nhân.
Hơn nữa, những lời này đều thể hiện ý tốt với Tam hoàng tử, vô hình chung sẽ khiến Tam hoàng tử sinh lòng cảm kích đối với mình.
Dù chưa chắc hắn thực sự muốn dây dưa gì với Đại Càn vương triều hay Tam hoàng tử, nhưng vì lợi ích thì cũng không tồi.
Cho dù là những người khác của Đại Càn vương triều hay Đạo Lăng Thiên Tông đến cũng đều không thể trách hắn. Xét ra, mưu đồ và thủ đoạn này còn cao minh hơn đám người Triệu Thụy và Tam hoàng tử rất nhiều.



Bạn cần đăng nhập để bình luận