Thái Thượng Kiếm Tôn

Chương 60 - Chân tướng tàn khốc



Chương 60 - Chân tướng tàn khốc




Hiện tại tuy Từ Phong đã chống đỡ hết nổi, nhưng trên thực tế, Vân Mộng Chân lại không mấy để ý Từ Phong sống chết, đối với nàng mà nói, tông chủ và các trưởng lão khác của Linh Tê Kiếm Tông chính là ưu thế của nàng.
Náo ra động tĩnh lớn như vậy, tin tức tất sẽ truyền về Linh Tê Kiếm Tông, chỉ cần chống đỡ đến khi cao thủ Linh Tê Kiếm Tông chạy đến, nguy cục tất tự giải.
Vấn đề duy nhất ở chỗ... Nàng rốt cục có thể chống đỡ được đến lúc đó hay không.
Đến bây giờ, dù Vân Mộng Chân không muốn thừa nhận cũng không được, lần này, nàng thực sự có chút chủ quan.
Thực lực Dạ Nhận mạnh hơn xa dự tính của nàng.
Then chốt hơn cả là... Nàng đích xác đã mất đi Côn Ngô Kiếm!
Truyền thừa của Thánh Nữ Đạo Lăng Thiên Tông đa phần đều là lấy Côn Ngô Kiếm làm căn cơ, mất đi Côn Ngô Kiếm, đối với nàng mà nói, thực lực tức thì giảm mạnh.

Kỳ thực Bạch Nhạc cách sơn cốc cũng không xa, sau khi tách ra với bọn Dương Nghiên, rất nhanh Bạch Nhạc liền bước vào trong sơn cốc.
Phạm vi sơn cốc chẳng qua vài trăm mét mà thôi, mới vừa đạp bước vào sơn cốc, Bạch Nhạc lập tức cảm nhận được chiến đấu kịch liệt, mặc dù còn chưa tiếp cận, chỉ riêng khí tức áp chế đã đủ khiến Bạch Nhạc có chút không thở nổi.
Dù Bạch Nhạc sớm đã có tâm lý chuẩn bị, nhưng đến lúc thật phải đối mặt, trong lòng rốt cục vẫn khó tránh khỏi ý niệm đánh trống lui đường.
Cái này không liên quan đến dũng khí, chỉ là bản năng sợ hãi khi đối mặt tử vong.
Cười khổ một tiếng, Bạch Nhạc dùng sức vuốt vuốt mặt, đưa tay đặt lên chuôi kiếm, lúc này trong lòng mới dần bình tĩnh lại.
Cẩn thận tiến về phía trước một đoạn, còn chưa đi đến trước sơn động, Bạch Nhạc đã phát hiện Âm Dương Quỷ Đồng.
Trong mắt chớp qua hàn ý, Âm Dương Quỷ Đồng cười lạnh nói:
- Tiểu tử, không ngươi ngươi thật còn sống.
Trước đó Âm Dương Quỷ Đồng tự nhiên biết chuyện Ba Chí Viễn đuổi giết Bạch Nhạc, chỉ là điều này vốn nằm trong kế hoạch của Dạ Nhận, hắn không dám đánh nhiễu, càng không muốn cứu Bạch Nhạc, lại không ngờ, Ba Chí Viễn đã bước đến Dẫn Linh đỉnh phong, thế mà vẫn chẳng thể giết chết Bạch Nhạc.
- Nếu đã còn sống, vậy liền nên nhận rõ hiện thực, không chạy về Linh Tê Kiếm Tông, lại đến chỗ này tìm chết?
Nhìn chằm chằm Bạch Nhạc, Âm Dương Quỷ Đồng lạnh giọng chất vấn.
- Phong hiểm ta đã gánh, giờ đến lúc nên thu lợi tức, các ngươi lại muốn vứt ta đi?
Bạch Nhạc bình tĩnh mở miệng nói:
- Điều kiện thế nào ta và Dạ Nhận đã nói rồi, dù muốn đổi ý, hẳn cũng không tới lượt ngươi làm chủ mới đúng?
Vô số ý niệm chớp qua trong đầu, thậm chí còn không kịp cân nhắc lợi hại, Bạch Nhạc liền đã ngay lập tức làm ra phản ứng theo bản năng.
Mấy ngày qua, Bạch Nhạc trước sau gặp qua không ít người trong ma đạo, dần dần cũng đã thăm dò rõ ràng phương thức câu thông với đối phương.
Đối diện với mấy tên ma đầu này, một mực mềm yếu căn bản chẳng nghĩa lý gì.
Lúc muốn giết ngươi, bọn hắn tuyệt sẽ không bởi vì ngươi mềm yếu hay lùi bước mà mềm lòng, ngược lại, chỉ cần ngươi còn có giá trị, vậy thì dù thái độ cường ngạnh chút, đối phương cũng tuyệt sẽ không tuỳ tiện động thủ.
Bằng tâm mà luận, so với phương thức sinh tồn hư ngụy dối trá ở tầng đáy Linh Tê Kiếm Tông, Bạch Nhạc càng thích ứng với phương thức này hơn.
Ánh mắt lấp lánh, Bạch Nhạc có thể cảm nhận được sát cơ trên người Âm Dương Quỷ Đồng, song chính như hắn dự liệu, Âm Dương Quỷ Đồng cuối cùng vẫn không hề động thủ.
- Vân Mộng Chân chính ở đằng kia, có gan, ngươi tự mình đi qua.
Hừ lạnh một tiếng, Âm Dương Quỷ Đồng chế nhạo một câu, còn trực tiếp nhường đường cho Bạch Nhạc.
Khác với Bạch Nhạc, dù là ngẩn trong phiến sơn cốc này, đối với tình hình bên trong, Âm Dương Quỷ Đồng nhiều ít vẫn hiểu rõ phần nào, chỉ là, hắn cũng rất có tự biết hiểu lấy, chiến đấu ở tầng thứ đó, hắn căn bản không muốn cuốn vào.
Trừ lẩn tránh nguy hiểm ra, then chốt hơn hết là, vô luận kết quả ra sao, hắn đều không cách từ đó giành được chỗ tốt gì từ trong đó cả.
Đối với Dạ Nhận, hắn đã hạ huyết thệ, căn bản không có dư địa để đổi ý, ở điểm này, thậm chí còn không bằng Bạch Nhạc.
Mặt khác, nếu rơi vào trong tay Vân Mộng Chân và Linh Tê Kiếm Tông, hắn càng khó thoát khỏi cái chết.
Như thế, nếu Dạ Nhận đã không mở miệng, hắn tự nhiên không muốn bị cuốn vào, trước cứ trốn ở chỗ này, chờ đợi Dạ Nhận và Vân Mộng Chân phân ra thắng bại rồi hẵng quyết định mới là phương án xử lý thích hợp nhất.
Về phần Bạch Nhạc muốn từ đó mưu lợi, hắn chế nhạo từ tận đáy lòng.
Ngay cả Linh Phủ đều không mở mang đi ra, liền muốn cuốn vào tranh đoạt ở loại cấp bậc kia, thậm chí vọng đồ chí bảo Côn Ngô Kiếm, đúng là tìm chết. Hắn tự nhiên không cần ngăn trở làm gì.
Hừ lạnh một tiếng, Bạch Nhạc không để ý Âm Dương Quỷ Đồng, tiến thẳng về hướng sơn động.
... ......
- Thế nào, không trốn?
Khóe miệng nhếch lên ý cười tráo phúng, Dạ Nhận thản nhiên nói.
- Dạ Nhận, Côn Ngô Kiếm không phải thứ ngươi nên ngấp nghé, dù có bị ngươi đọat được, ngươi cũng không phải Thông Thiên Ma Quân, càng không tư cách đối địch với Đạo Lăng Thiên Tông ta!
Sắc mặt thoáng trầm xuống, Vân Mộng Chân lạnh lùng mở miệng nói.



Bạn cần đăng nhập để bình luận